Cả hội trường im lặng như tờ.
Mẹ ruột con chồng tiền đỏ au bàn, nuốt nước bọt một cách nặng nề.
Mợ con cầm tiền lên sờ thử xem thật giả, ngẩn hỏi: “Con lấy nhiều tiền thế?”
Anh cả nhún vai: “Con với mà, con tiểu thuyết kiếm tiền đó.”
Anh cả đây cũng từng đưa tiền sinh hoạt cho mợ.
mợ con tưởng sĩ diện hão, đưa là tiền tiết kiệm từ hồi còn làm ở nhà máy.
Mắt mợ con “soạt” một cái đỏ hoe: “Được , em út học liên quan đến con, tiền sẽ giữ cho con, mua nhà cưới vợ.”
Mợ cất hết tiền , mắt ruột con thì cứ dán chặt theo tiền.
Mợ con phòng trong, ruột con cũng theo, xòa: “Chị dâu, chị dâu, em định xây nhà cho Tiểu Vỹ…”
Mợ con dừng bước, lạnh lùng cô : “Ai là chị dâu của cô, đứa em gái trơ trẽn như cô.”
“Số tiền là tiền cưới vợ của Lưu Tài, bất cứ ai cũng đừng hòng móc một xu nào từ tay !”
Ước chừng mợ con khóa tiền cẩn thận, con đẩy cửa bước .
Mợ đang chải đầu lau nước mắt.
Con ở cửa, xoắn tay : “Con xin , mợ…”
Mợ dù bình thường to tiếng nóng tính, nhưng thực là một coi trọng thể diện.
Mợ con bao giờ than thở với ai, càng bao giờ làm trò ăn vạ.
Hành động , là hạ thấp phận của .
Mợ con lưng , dùng dây chun buộc tóc, thì mặt còn vết nước mắt.
Mợ hung dữ mắng con: “Đối phó với loại như cô con, lấy độc trị độc. Con lý lẽ với cô chẳng tác dụng gì !”
“Mợ nuôi con bấy nhiêu năm, nếu con mềm lòng nuôi con trai cô , mợ sẽ tát c.h.ế.t con đó, con ?”
Nước mắt con ngừng chảy: “Con ạ.”
“Khóc cái gì, ngày vui mà.” Mợ dùng tay áo lau nước mắt cho con, lau nước mắt mợ cũng đỏ hoe theo, “Không cần , nhà họ Tống chúng đều sẽ ngày .”
“Họ sẽ ghen tị.”
Mợ xoa đầu con: “Thi đại học cũng xong , con cứ để tóc dài. Con gái để tóc dài trông xinh hơn.”
Mợ con khóa hai lớp cửa phòng, dắt con bàn tiệc.
Anh cả mấy bà cô vây quanh.
“Chơi máy tính thì kiếm tiền bằng cách nào thế?”
“Rốt cuộc một tháng kiếm bao nhiêu?”
“Con trai nghiệp cấp hai , cũng thể kiếm tiền ?”
“Lưu Tài, nhà ngoại chúng một cháu gái, năm nay 22 tuổi, nghiệp cao đẳng, xinh lắm, để giới thiệu cho con nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/luu-quang-tran-chau/chuong-11.html.]
“Tôi cũng một cháu gái, năm nay 20 tuổi, là giáo viên mầm non, điều kiện lắm.”
…
Anh cao một mét bảy lăm, nặng sáu mươi lăm ký, lẫn trong một đám mấy bà cô, trông nhỏ bé bất lực.
Mấy bà cô vẫn đang chen chúc tiếp thị mấy cô cháu gái xa lắc xa lơ của .
Lúc , cả đẩy gọng kính, khẽ : “Thật con đối tượng .”
“Cái gì?”
Mợ rống lên một tiếng.
Đối tượng của cả là quen trong một nhóm tác giả.
Là một tác giả nghiệp dư, sắp học năm tư đại học .
Mợ nghi ngờ hỏi: “Con lừa chứ, cô bắt con mua ?”
Trước đây trong làng chúng một trai, tìm đối tượng hẹn hò qua mạng mua hơn trăm cân , tốn năm sáu vạn tệ.
Cuối cùng thì chia tay.
Vì , trong làng đều , bạn gái bán thì thể cưới.
“Không , bọn con gọi video thấy mặt , con còn ảnh của cô nữa.”
Anh lấy từ ví một tấm ảnh thẻ.
Cô gái trong trẻo, lên hai má lúm đồng tiền, đôi mắt sáng long lanh.
Các bà cô hàng xóm tiếc hùi hụi.
Cứ như thể bỏ lỡ một món hời lớn.
Thế mà rõ ràng mới cách đây lâu, các bà còn coi thường cả, cho rằng cứ ở nhà thối đời kiếm tiền.
Linlin
Cũng lâu , mới nhận một từ hợp với cả: sợ xã hội.
Anh trông vẻ ngầu, ít .
Thực , là vì giỏi cũng thích giao tiếp với khác.
Phần lớn thời gian đều đắm chìm trong thế giới hai chiều của .
Trong thời gian học đại học, tình cờ bút danh của cả.
Anh là một tác giả truyện nông thôn, lượng fan hâm mộ cũng ít.
Viết về thần y thôn quê, thần toán thôn quê gì đó.
Cũng khá nổi tiếng, thảo nào kiếm tiền như .
Buổi tiệc kết thúc, ruột lúc rời còn giả vờ : “Con bé thứ ba, con đừng hiểu lầm , vẫn quan tâm đến con mà.”
Bố ruột nghiến răng nghiến lợi: “Cái đồ vô lương tâm, đáng lẽ ngày xưa nên dìm c.h.ế.t mày trong hầm phân.”
Tôi mỉm : “Đáng tiếc là con sống sót, còn sống , sẽ càng ngày càng hơn, hơn nữa cái sự liên quan gì đến hai .”