Lưu đày ba nghìn dặm, ta nhờ tài nấu nướng đưa cả nhà thăng tiến - Chương 305: Hắn còn thật sự bị nàng nắm thóp rồi
Cập nhật lúc: 2025-09-26 09:17:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sang Du khẽ nhíu mày, lời , cứ như nàng hết đường, bất đắc dĩ mới tìm đến ông .
Nếu ông định nghĩa tính chất của chuyện , cuộc đàm phán kế tiếp nàng sẽ luôn chịu lép vế, xa vời đạt sự hợp tác cùng lợi mà nàng mong .
Nàng theo lời Sang Vĩnh Niên tiếp tục xuống, trái cúi đầu, bắt đầu lục tìm trong chiếc túi đeo bên hông đặt cạnh.
Thấy nàng đáp lời, trong mắt Sang Vĩnh Niên xẹt qua một tia dị sắc. Cô cháu gái của ông, thật vài phần bản lĩnh, xem lời của tứ , cũng là khoác lác.
Sang Du cố ý lục tìm khá lâu, đó mới như tìm thấy thứ cần trong chiếc túi trống rỗng mà thốt lên một tiếng kinh ngạc.
“Cuối cùng cũng tìm thấy !”
Nàng như hiến bảo vật, đặt mấy chiếc túi đeo nhỏ lên bàn, đẩy đến mặt Sang Vĩnh Niên: “Nhị bá xem, đây chính là mối làm ăn bàn với .”
Ánh mắt Sang Vĩnh Niên rơi mấy chiếc túi đeo đặt bàn, y vươn tay cầm lấy một cái, lật qua lật mấy , đặt trở bàn.
“Du nhi e là vẫn tỉnh ngủ, chỉ là chiếc túi nhỏ may từ hai mảnh vải vụn, thì mối làm ăn nào để bàn chứ.”
Theo ông thấy, chiếc túi vải nhỏ chỉ đường kim mũi chỉ tinh xảo đáng khen đôi chút, ngoài còn bất kỳ điểm nào đáng .
ông coi trọng, điều ngoài dự liệu của Sang Du. Trước khi nhiều thứ xuất hiện và trở nên phổ biến, trong tiềm thức của con vốn dĩ từng nghĩ cần đến thứ .
Chỉ khi đích trải nghiệm sự tiện lợi mà món đồ mang , mới thể hiểu giá trị của nó.
Sang Du cầm chiếc túi vải nhỏ bàn lên, cẩn thận sắp xếp đặt về bàn, đó mới mỉm Sang Vĩnh Niên.
“Nhị bá thấy vật vô dụng ?”
Sang Vĩnh Niên quanh năm thương trường đấu đá với khác, thể vài ba câu của nàng hù dọa, hề hoảng hốt, đáp lời tự nhiên: “Thật sự vô dụng, túi tiền cũng công dụng tương tự, hà cớ gì cố ý mua chiếc túi vải .”
Lời ông lý, gia đình bình thường ngoài sẽ mang theo quá nhiều tiền, thắt lưng, áo lót, thậm chí trong giày vớ đều thể cất tiền. Nếu giao dịch tiền bạc lớn, thì hẹn đến tiền trang là .
Còn những nhà quyền quý tiền thì càng tiện lợi, treo một túi tiền lên thắt lưng, tiền lớn tự chi trả, tiền nhỏ sẽ tiểu tư bên cạnh đưa.
Những khoản chi tiêu lớn hơn trực tiếp ghi nợ bằng mặt, về để trướng phòng đến phủ lấy tiền.
Sang Du khẽ gật đầu: “Nhị bá đúng mà cũng đúng.”
Sang Vĩnh Niên sắc mặt đổi, ung dung nàng, như đang đợi nàng tiếp tục .
“Những đạo lý đều , chỉ là nhị bá từng nghĩ đến một chuyện – chiếc túi vải của từ đầu định cạnh tranh với túi tiền.”
Sang Du từng thấy túi tiền mà Tạ Thu Cẩn chuyên may cho Sang Vĩnh Cảnh.
Trước đó, một hai lạng bạc vụn nàng đưa cho Sang Vĩnh Cảnh vẫn luôn trong tay ông để "áp ", ông cất giấu khắp nơi, từ thắt lưng, áo lót đến giày vớ. Nếu thấy hạ tiện, thậm chí còn giấu trong quần.
Tạ Thu Cẩn thật sự thể chịu nổi, khi may xong quần áo mùa đông cho nhà, dùng mảnh vải vụn còn may cho một túi tiền.
Còn lớn bằng lòng bàn tay Sang Hưng Hạo, mà Sang Vĩnh Cảnh đón nhận như bảo vật, từ đó về vẫn luôn treo ở bên hông.
Sau đến Thanh Hoàn phố, Sang Du đặc biệt quan sát. Những đeo túi tiền bên hông, đa phần là các công tử nhà giàu, túi tiền nhỏ nhắn tinh xảo, bên trong đều đựng bạc vụn.
Còn các tiểu thư nhà giàu, từng đều đeo túi tiền, mà thích đeo túi thơm, lồng hun hương các vật trang trí tương tự, bước uyển chuyển thể hiện phẩm vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/luu-day-ba-nghin-dam-ta-nho-tai-nau-nuong-dua-ca-nha-thang-tien/chuong-305-han-con-that-su-bi-nang-nam-thop-roi.html.]
Nàng từ đầu nghĩ đến việc đặt túi đeo chéo và túi tiền cùng một loại để cạnh tranh, mà dự định tạo một danh mục và nhu cầu mới riêng biệt.
Sang Vĩnh Niên vài phần mánh khóe trong đó, ông vốn dĩ mấy hứng thú, giờ khẽ thẳng , ánh mắt sáng rực chằm chằm Sang Du.
“Du nhi định làm thế nào?”
Cá cắn câu , khóe môi Sang Du khẽ nhếch lên, vòng vo tam quốc, đầu ngón tay khẽ gõ lên bàn.
“Thứ mang đến hôm nay, chẳng qua là loại đơn giản nhất, tên là túi đeo chéo. Như tên gọi của nó, là chiếc túi thể đeo chéo , còn các kiểu dáng khác, còn thể đưa mấy chục, mấy trăm loại.”
Nói đến đây, nàng tiếp tục thêm nữa, chỉ ý vị thâm trường mỉm với Sang Vĩnh Niên.
Cảm ơn sự đổi mới và tiến bộ liên tục của các thương hiệu thời trang lớn đời trong suốt hàng trăm năm, mới khiến nàng trong khoảnh khắc thấy túi đeo chéo mà nghĩ đến việc kinh doanh các loại túi xách.
Sang Du mơ hồ nhớ một câu quảng cáo ở đời , hình như là, đời phụ nữ nào thích túi xách, nếu , chắc chắn là do túi xách mua đủ nhiều.
Nàng nhớ câu từ , nhưng nàng , càng tiền càng thích so sánh.
Từ ăn mặc ở đến cả nha thị nữ bên cạnh, đều hơn khác, hơn, xuất sắc hơn.
Còn nàng, điều làm chính là cho những tiểu thư nhà giàu thích so sánh , mở một con đường mới – túi xách.
Khứu giác kinh doanh của Sang Vĩnh Niên nhạy bén đến mức thể thấu lợi nhuận mà túi xách mang trong nháy mắt, nhưng ông vẫn lờ mờ cảm thấy chuyện Sang Du quả thật lợi nhuận.
ông khẽ vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích ngón tay cái trái, suy nghĩ xem trả lời thế nào mới thất thế.
Chuyện ông nhúng tay , nhưng chiếm phần lớn.
“Du nhi , chuyện ngươi cũng khá , nhưng dù cũng tiền lệ, ai cũng chuyện thành công , thể đạt đến mức nào, ngươi xem…”
Sang Vĩnh Niên mở lời mang chút ý khinh thường, như thể đang đặc biệt lạc quan về triển vọng của mối làm ăn .
Nếu bây giờ đây Sang Du mà là Sang Vĩnh Cảnh, e rằng giây ôm đùi ông, lóc van xin nhị ca giơ cao đánh khẽ, vì tình mà xuất tiền, chỉ cần chiếm phần nhỏ là , thế nhưng đối diện là Sang Du.
Nghe thấy lời khinh thường của , Sang Du vội bực, chỉ vươn tay xếp gọn hai chiếc túi còn đặt trở túi của .
Sau khi làm xong tất cả chuyện , nàng bưng chén nguội lạnh mặt, uống cạn một : “Nhị bá, thật sự tệ.” Lại trực tiếp nhắc đến chuyện hợp tác nữa.
Tiểu hồ ly!
Sang Vĩnh Niên thầm mắng một tiếng, cái tên ngu đần của làm sinh một đứa con gái tám trăm tâm địa như . Hắn chỉ mới biểu lộ thái độ một chút mà nàng làm bộ dạng , nắm thóp .
Quan trọng là, còn thật sự nắm thóp .
Lời miêu tả của Sang Du tường tận chi tiết, nhưng khứu giác kinh doanh nhạy bén của ông cho ông , một khi bỏ lỡ, e rằng khó để nhúng tay nữa.
Hai chữ "sáng tạo" thì đơn giản, dường như ngành nghề đều đang đổi mới từng giây từng phút, nhưng thực tế làm thì khó như lên trời.
Nàng Sang Du chuyện khí thế, giống như giả vờ. Nàng như thể thật sự thể đưa mấy chục, mấy trăm kiểu túi mới.
Các tiệm vải ở Lĩnh Nam thành chỉ vài chục mà là hàng trăm, Sang Du chỉ cần đưa hơn mười kiểu túi, tùy tiện đến tiệm nào cũng sẽ xem là khách quý.
Nếu đúng là như , tình thế phận hai hôm nay sẽ lập tức đảo ngược, hẳn là ông vội vàng nịnh nọt Sang Du.