Lưu đày ba nghìn dặm, ta nhờ tài nấu nướng đưa cả nhà thăng tiến - Chương 234: Nàng đã tìm sai đối tượng khách hàng

Cập nhật lúc: 2025-09-26 09:12:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Người nhiệt tình chủ động đưa đồ đến tận tay như , nếu còn từ chối thì phần hiểu lễ nghĩa.

Lưu Bảo đành nhận lấy, hai tay mỗi bên một ống tre, ngược khó mà hành động.

“Cái cầm giúp ngài .” Sang Du mắt , nhận lấy ống tre đựng sữa, để tiện ăn lê chưng đường phèn.

Nước lê trong veo vẻ nhạt nhẽo, nhưng khi Lưu Bảo đưa miệng, cảm thấy nước súp mượt mà nhẹ nhàng, vị ngọt thanh khiết trong suốt.

Cùng với việc nuốt xuống, một cảm giác ấm áp lan tỏa từ khoang miệng đến lồng ngực, cổ họng còn vương chút dư vị ngọt ngào, hệt như dòng suối trong vắt giữa núi.

Vị chua nhẹ của thịt lê và vị ngọt thanh của đường trong quá trình hầm cân bằng và hòa quyện, gần như cảm giác gì ăn hết cả một quả lê chưng đường phèn, từ cổ họng đến dày dường như đều giãn thoải mái.

Chiếc thìa trong tay vô thức cạo cạo lớp vỏ lê cạn đáy, cố gắng cạo thêm một chút thịt lê, nhưng chợt dùng lực quá mạnh, làm thủng vỏ lê.

Lưu Bảo lúc mới hồn, cả đời đây là đầu tiên cảm thấy ăn lê dễ chịu sảng khoái đến .

“Món lê chưng đường phèn quả thực bổ dưỡng, ăn xong cảm thấy cổ họng thoải mái hơn hẳn.”

Sang Du khẽ mỉm : “Đây vẫn là loại cơ bản, nếu thêm một dược liệu như xuyên bối, sẽ càng nhuận họng hơn, nhưng hương vị sẽ kém một chút.”

Dược thiện, từ thoạt vẻ cao siêu, nhưng thực trong cuộc sống hàng ngày, khắp nơi đều thể thấy bóng dáng của dược thiện.

Phổ biến nhất chính là canh gà hầm cùng các loại rau củ, đó là những món ăn vặt bồi bổ mùa thu đông như lê chưng đường phèn .

Tuy nhiên hôm nay dù cũng là đầu tiên bán, vẫn nên chú trọng hơn hương vị, còn hiệu quả chữa bệnh , làm ai uống thuốc mà trông mong một món ăn vặt chứ, những thứ đó chẳng qua chỉ là chiêu trò mà thôi.

“Tiểu nương tử, sữa trân châu và lê chưng đường phèn của ngươi, mỗi thứ cho mười phần, mang về cho nhà và bằng hữu nếm thử, bọn họ đều đồ ngươi bán ngon lắm.”

Lưu Bảo hỏi giá, mở miệng là mười phần, vẫn như thường lệ hào phóng tay.

Sang Du mắt sáng rực, ồ, một mối làm ăn lớn đây.

“Hai mươi phần tiện mang , sẽ bảo cha mang đến tận nhà cho ngươi nhé.”

Lưu Bảo đương tức gật đầu đồng ý, mấy thứ nước uống , hai mươi ly thật sự khó cầm, thể đưa đến tận cửa là nhất.

Mấy ly lê đường phèn nắp đậy là dễ xử lý nhất, cứ như cũ đặt giỏ tre ấn chặt thì sẽ đổ .

Trà sữa thì chút rắc rối, dùng tay bưng, bởi , Sang Vĩnh Cảnh một mang nổi, Sang Hưng Gia bèn cùng.

Trên sạp hàng lúc chỉ còn Sang Du và Tiểu Chiêu đang ngoan ngoãn phía .

Liên tục khá nhiều đến hỏi giá, nhưng thấy giá hai mươi văn một ly, đa khách liền đầu bỏ .

Khi Sang Du bắt đầu hoài nghi, chăng định giá quá cao, thì nàng bỗng nhiên nhận một vấn đề.

Trước đây, khi bán xiên que, nàng bán ở phường thị là bởi nơi đây lượng qua lớn, hơn nữa đa đều mua chút gì đó để lấp đầy bụng.

Giá xiên que đắt, thuộc loại món ăn vặt mới thể mua về thử một .

sữa trân châu và nước lê đường phèn khác biệt, đối tượng khách hàng của chúng vốn nên là những cần lấp đầy bụng ở phường thị, mà là những ăn no, nhàn rỗi việc gì làm, uống chút gì đó.

Nàng tìm sai đối tượng khách hàng.

Mặc dù Lưu Bảo đến một chuyến, lập tức giúp nàng kiếm nửa lạng bạc. nếu cứ mãi thông suốt vấn đề , e rằng bán đến khi mặt trời lặn cũng hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/luu-day-ba-nghin-dam-ta-nho-tai-nau-nuong-dua-ca-nha-thang-tien/chuong-234-nang-da-tim-sai-doi-tuong-khach-hang.html.]

Đối tượng khách hàng của sữa là ai? Người tiền, thời gian nhàn rỗi, trẻ tuổi sẵn lòng thử những điều mới lạ.

Đặt thời cổ đại thì đó chính là tiểu thư khuê các, nữ quyến trong nhà phú thương, học tử ở thư viện, vân vân.

Loại là đông nhất?

Sang Du gần như ngay lập tức nghĩ nơi thích hợp, nhưng nàng đầu Tiểu Chiêu một cái, vẫn trầm mặc.

Nếu đến bán, thì hãy đến đó. Hôm nay nếu thật sự bán hết, đem tặng Lưu Mậu một ít nếm thử, còn mang về nhà tự uống.

May mà giờ đây thời tiết chuyển lạnh, đồ vật đều thể giữ .

Nếu là mùa hạ, phơi nắng một ngày e rằng tất cả đều sẽ ôi thiu. Tuy nhiên mùa hạ thể thêm đá, thức uống lạnh chắc hẳn sẽ bán chạy hơn thức uống nóng.

như Sang Du dự liệu, trong thời gian cha con nhà họ Sang rời trở về, sữa của nàng về cơ bản là bán ly nào.

Hai mặt mày hớn hở, vui vẻ trở về, đang định hỏi Sang Du hàng bán thế nào, nàng : “Dọn dẹp một chút, chúng tìm nhà của Tiểu Chiêu.”

“À? Cái, cái thứ còn bán hết mà.” Sang Vĩnh Cảnh theo bản năng về hàng loạt ống tre xếp ngay ngắn , hôm nay dọn hàng sớm thế.

“Ở đây bán thì tiếp tục lãng phí thời gian. Dù vốn liếng kiếm về , những thứ mang về chúng cứ từ từ uống.”

Lời Sang Du xưa nay cho phép phản bác, cha con nhà họ Sang đành lời dọn dẹp đồ đạc.

Ban đầu cứ tưởng sữa bán khá nhiều, kết quả nhấc thùng gỗ lên, mới phát hiện chỉ là nước lê đường phèn, thậm chí ngay cả sữa cũng bán ly nào.

Hai cha con một cái, đều chút hiểu nguyên do.

Đồ vật họ đều nếm thử, hương vị vẫn ngon như khi, bán nhỉ? Chẳng lẽ lúc họ rời , nơi đây xảy chuyện gì ngoài ý ?

Lưu Mậu lúc lẽ vẫn đang bán xiên que ở đó, chắc đợi đến trưa mới về nhà , các nàng quá sớm cũng chỉ thể đó đợi một cách ngốc nghếch, còn ngượng ngùng.

Chi bằng nhân lúc , tìm nhà của Tiểu Chiêu.

Sau khi đồ đạc thu dọn thỏa đáng, Sang Du Tiểu Chiêu hỏi: “Ngươi còn nhớ của ?”

Tiểu Chiêu vội vàng gật đầu, theo bản năng chữ lên đất, phát hiện chân là gạch xanh, đất bùn.

Sang Du liếc mắt hiệu cho Sang Vĩnh Cảnh, bảo ông đưa tay để Tiểu Chiêu .

Sang Vĩnh Cảnh trong lòng hỏi vì nàng tự đưa tay cứ bắt làm, nhưng sắc mặt nàng dám cất lời hỏi, chỉ đành tình nguyện đưa tay .

Vấn đề đơn giản, bởi vì Sang Du chữ phồn thể. Vạn nhất nàng chữ đặc biệt khó, nàng nhận thì làm .

“Lâm, Thủy, Hạng, Đệ, Nhất, Cá, Hạng, Khẩu, Hữu, Chuyển, Tả, Thủ, Biên, Đệ, Thất, Gia.”

Tiểu Chiêu một chữ, Sang Vĩnh Cảnh liền lặp một , cuối cùng do Sang Hưng Gia liền mạch: “Lâm Thủy Hạng, cái ngõ đầu tiên, rẽ , bên tay trái, nhà thứ bảy.”

Một địa chỉ chi tiết, như thể sợ nàng lạc đường , nên rẽ ở , là trái , đều rõ ràng.

Sang Du gật đầu: “Địa chỉ rõ cả , còn làm gì, thôi.”

Lâm Thủy Hạng, cái tên đúng như nghĩa đen của nó, gần đó chắc chắn sông nước, nhưng Sang Du ngờ, nước gần đó chính là sông hộ thành nội thành.

Nàng khá ngạc nhiên liếc Tiểu Chiêu một cái, ngờ đấy, nhà nàng còn khá giàu , những căn nhà ở khu thật sự hề rẻ.

Đáng tiếc Tiểu Chiêu gì về điều , nàng chỉ lo lắng nắm chặt vạt áo, trong lòng bất an lo lắng.

Loading...