“Khoan hẵng , đây làm theo lời .”
Sang Du dám tự làm hô hấp nhân tạo, vì lễ giáo nam nữ thời vẫn còn nặng.
Nếu giữa thanh thiên bạch nhật mà nàng miệng đối miệng làm hô hấp nhân tạo cho bé , e rằng thể gả cho bé.
Nàng vì cứu mà đánh đổi cả cuộc đời .
Người phụ nữ trẻ tuổi nức nở tiến gần, theo chỉ dẫn của nàng mà nửa quỳ bên cạnh đầu bé.
“Nàng hãy bịt mũi bé thổi khí miệng bé, khi nào bảo dừng thì dừng.” Sang Du đơn giản làm sạch khoang miệng của bé, đó liền xổm ở phía đối diện chuẩn làm ép tim ngoài lồng ngực.
“Thổi khí?” Người phụ nữ khó hiểu nàng.
“Nàng còn cứu bé ?” Một câu đơn giản của Sang Du, lập tức tạm thời dẹp tan nghi hoặc và khó hiểu trong lòng nàng .
Sau vài bịt mũi và thổi khí miệng, lồng n.g.ự.c bé dần phồng lên, Sang Du đan hai tay , ấn thẳng xuống vị trí giữa đường nối hai núm vú.
Nàng ấn nhanh, tần suất ép tim ngoài lồng n.g.ự.c đạt từ một trăm đến một trăm hai mươi mỗi phút, mỗi ấn đều dùng đủ lực.
Với tần suất ba mươi ép tim cộng thêm hai hô hấp nhân tạo lặp lặp ngừng, năm chu kỳ như , bé cuối cùng cũng cử động một chút, ho một ngụm nước.
“Có tác dụng! Thật sự tác dụng!” Người phụ nữ mừng rỡ khôn xiết, ước gì thể quỳ xuống dập đầu tạ ơn Sang Du ngay tại chỗ.
“Đừng vội mừng, tiếp tục .” Sang Du liếc bụng bé đang căng phồng, rằng vẫn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Sau hơn mười, gần hai mươi chu kỳ nữa, bé ho nhiều nước hơn, ý thức cũng dần dần tỉnh táo trở .
Mơ mơ màng màng mở mắt, bé liền đối diện với khuôn mặt lo lắng của ruột, y yếu ớt hỏi với giọng khàn đặc: “Mẫu , con đang ở ?”
Ký ức cuối cùng của y chỉ dừng ở việc nhảy qua suối Thanh Khê, khi tiếp đất may giẫm một tảng sỏi đầy rêu phong, chân trượt ngã xuống suối.
Đầu cẩn thận va một tảng đá lớn, đó liền tối sầm mắt ngất , đó xảy chuyện gì.
“Thằng khốn nạn nhà ngươi, bao nhiêu là bờ nước chơi, ngươi cứ nhất quyết , bây giờ thì , hức hức hức…”
Người phụ nữ tiên mắng mỏ một trận, mắng xong kìm mà òa lên.
khác với tiếng đau đớn khi tưởng mất con đó, lúc nàng , trông như phát điên.
Những xung quanh chứng kiến ban đầu chỉ nghĩ đây là một cố gắng vô ích, nhưng ngờ thật sự cứu sống trở , lập tức Sang Du với ánh mắt khác.
Nhân lúc hai con đang ôm lóc đau đớn tạm thời chú ý đến , Sang Du, cứu thành công, 'lén lút' rời khỏi hiện trường ánh mắt của những khác, gọi Sang Hưng Hạo ở phía bên cùng trở về nhà.
Trên đường về nhà, Sang Hưng Hạo nắm tay Sang Du, đột nhiên hỏi: “A tỷ, Bảo nhi xảy chuyện ?”
“Đệ từ các bạn nhỏ ?”
Sang Du thấy lạ, khi nàng , liền thấy Sang Hưng Hạo và một đám trẻ con đang vây thì thầm điều gì đó.
“Ừm… bọn họ Bảo nhi rơi xuống nước c.h.ế.t .”
Dù bản đối phương 'đuổi' khỏi nhóm, nhưng đột nhiên tin , Sang Hưng Hạo vẫn cảm thấy chút thể chấp nhận .
“Hạo nhi c.h.ế.t là gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/luu-day-ba-nghin-dam-ta-nho-tai-nau-nuong-dua-ca-nha-thang-tien/chuong-184-ho-hap-nhan-tao.html.]
“Biết, khi tổ phụ chết, trong hộp gỗ, bao giờ gặp nữa.”
Sang Hưng Hạo khi hai tuổi, tổ phụ qua đời, ngờ y vẫn còn nhớ chuyện lúc đó.
Sang Du nhẹ giọng hỏi y: “Vậy Hạo nhi Bảo nhi c.h.ế.t ?”
Sang Hưng Hạo suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không .”
Tình cảm giữa trẻ con là , giây phút thể thù ghét , nhưng giây phút thể hòa giải như lúc đầu.
“Bảo nhi , Hạo nhi vẫn thể gặp y, các cùng chơi.”
Sang Hưng Hạo tin tưởng tuyệt đối lời nàng , chút bất ngờ vui mừng: “Vậy thì quá!”
Sang Du làm việc để tên, nhưng ơn cứu mạng như thế xảy trong một ngôi làng quen, chỉ cần hỏi thăm qua loa là thể phận của nàng.
Chưa đến giờ cơm tối, phụ nữ trẻ tuổi dẫn Bảo nhi, đang quấn một vòng vải gai đầu, đến tận nhà để tạ ơn.
“Tiểu nương tử nhà họ Sang, may nhờ cô nương tay cứu giúp, nếu Bảo nhi nhà chúng …”
Người phụ nữ trẻ tuổi tên Trương Bình Xuân, khi sinh Bảo Nhi khó sinh, suýt nữa thì một xác hai mạng, may mắn trời phù hộ giúp mẫu tử họ thoát nạn.
Kể từ đó thể nàng khỏe, mãi về cũng thể thêm đứa con nào, Bảo Nhi thể là huyết mạch duy nhất của nàng.
Nếu Bảo Nhi hôm nay thực sự c.h.ế.t đuối trong suối, nàng e là cũng chẳng sống một .
“Chuyện nhỏ nhặt thôi, nào đáng đến việc cứu giúp gì.” Sang Du vội vàng đỡ nàng dậy, cứ động một tí là quỳ xuống, nàng thấy khó chịu.
“Vốn dĩ định đợi trượng phu tối về, mai đến tạ ơn, nhưng Bảo Nhi kể ít chuyện, cảm thấy vẫn nên đến tạ ơn và xin ngay hôm nay.”
Trương Bình Xuân liếc một cái, Triệu Bảo Nhi liền ngoan ngoãn quỳ xuống, lớn tiếng : “Tiểu Hạo Tử, nên ngươi là kẻ nhát gan, xin .”
Hiển nhiên đây là luyện tập , chỉ là bên đỡ dậy, bên con trai quỳ xuống, Sang Du nhất thời dở dở .
“Đều là những mâu thuẫn nhỏ giữa trẻ con, cần như .”
Lời Sang Du thật lòng, nàng từng nghĩ sẽ dựa ân mà tự đề cao bản , dựa ơn cứu mạng mà ép đứa trẻ nhà xin tiểu nhà .
Nàng để Sang Hưng Hạo dẫn Bảo Nhi sang một bên chơi, còn thì xuống lương đình cùng Trương Bình Xuân.
“Chuyện hôm nay, đổi là đứa trẻ khác cũng sẽ tay, tỷ tỷ thật sự cần quá bận tâm. Nước suối lạnh lẽo, Bảo Nhi va đầu, mấy ngày nên chú ý kẻo nhiễm phong hàn.”
Trương Bình Xuân liên tục gật đầu: “Thiếp , trong nhà đang nấu canh gừng, về đến nơi sẽ bắt nó uống một bát lớn.”
“Vậy thì , còn những thứ , tỷ tỷ cứ mang về .” Sang Du chỉ rượu, thịt và hai cuộn vải bàn.
“Ấy, thể , đây là quà tạ ơn, một mạng của Bảo Nhi nhà chẳng lẽ còn đáng tiền ?”
Trương Bình Xuân liên tục lắc đầu, nàng còn tiếc rằng thời gian gấp gáp quá, kịp mua vịt sống gà sống, bằng thế nào cũng mang hai con đến đây.
Hai ngươi đẩy nhường, bất kể Sang Du thế nào đối phương cũng chịu nhận đồ, cuối cùng Trương Bình Xuân thấy nàng, bèn trực tiếp dẫn Bảo Nhi chạy mất.
Sang Vĩnh Cảnh đang lén lút trốn trong nhà trộm từ nãy tròn mắt kinh ngạc: “Những thứ chẳng là nàng tự mang đến ? Sao cứ như là chúng ép nàng mang đến .”
Sang Du cũng ngẩn tại chỗ, đợi khi lấy tinh thần cũng chỉ đành khổ: “…Thôi , là một tấm lòng của , thì cứ nhận lấy .”
Nghĩ đến việc chuyện , đám trẻ con trong thôn sẽ còn xa lánh Sang Hưng Hạo nữa, Bảo Nhi cũng sẽ trở thành bạn của .