Cố Vân Phi phản ứng cực nhanh, ôm lấy ngực, bày dáng vẻ đau lòng vô cùng:
“Thanh Nhi, con nghĩ về bố như ? Bố là bố ruột của con mà…”
Ông còn xong, Cố Thanh cắt ngang:
“Hai làm phiền đủ lâu , hứng xem hai diễn kịch nữa. Trương dì, tiễn khách.”
Cố Thanh thèm họ lấy một cái, xoay lên lầu.
Trương dì nhanh bước tới, chút khó xử :
“Ông Cố, bà Cố, mời về cho.”
Đây là địa bàn của Lục Cảnh Viêm, Cố Vân Phi và Diệp Chi Tuyết dám làm càn, càng dám giống như ở nhà mà kéo Cố Thanh xuống lầu.
Hai một cái, tức giận mà dám , đành ấm ức rời .
Những vị khách mời mà đến , Cố Thanh cũng chẳng còn tâm trạng chăm sóc hoa cỏ, liền thư phòng tìm một cuốn sách .
Vừa xuống, cô liền thấy chân bàn một chiếc hộp nhung đen.
Cố Thanh chút tò mò, cúi xuống nhặt lên mở xem.
Bên trong là một sợi dây chuyền nữ tinh xảo.
Trong đáy mắt cô thoáng qua một tia nghi hoặc, bật .
Đây là… quà Lục Cảnh Viêm chuẩn cho cô ?
Gần đây ngày lễ đặc biệt gì ?
Cố Thanh lật lịch trong điện thoại, còn lâu mới đến lễ Tình nhân, mà sinh nhật cô thì qua từ lâu.
Nghĩ , cô đậy nắp hộp , đặt về chỗ cũ.
Trong lòng nghĩ, đợi khi đưa thì hỏi cũng .
Từ hôm đó trở , Cố Thanh vẫn luôn chờ Lục Cảnh Viêm tặng quà, nhưng mấy ngày trôi qua, chẳng ý định gì là sẽ đưa.
Trong lòng cô khỏi thấy lạ.
Tối hôm đó, Cố Thanh bàn trang điểm, giả vờ như thuận miệng :
“Lục Cảnh Viêm, thấy cổ em trống trải quá ? Mặc đồ như trông lắm.”
Nghe , Lục Cảnh Viêm ngẩng đầu khỏi đống tài liệu về phía cô.
Cô chỉ mặc một chiếc áo bó ôm sát , cổ áo chữ V, tóc cuốn thành một búi tròn gọn gàng phía đầu. Không tóc che , chiếc cổ trắng ngần càng hiện lên vẻ thon dài thanh tú.
Lục Cảnh Viêm lắc đầu, thật:
“Không , .”
Cố Thanh nghẹn họng, phát hiện hiểu ẩn ý của , :
“Vậy thấy nếu phối thêm chút gì đó thì sẽ hơn ?”
Lục Cảnh Viêm sững , nghiêm túc hỏi:
“Phối thêm cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/luc-thieu-vo-anh-la-bac-si-thien-tai-luc-canh-viem-co-thanh-plxj/chuong-96-chi-co-em-va-anh.html.]
“Phối…” Cố Thanh suýt nữa thì buột miệng hai chữ dây chuyền.
Ban đầu cô còn nghĩ Lục Cảnh Viêm tạo bất ngờ nên mới giả vờ , bây giờ xem , e là căn bản chẳng nhớ đến sợi dây chuyền .
Cố Thanh nhún vai nhẹ:
“Thôi, gì.”
Cô tháo búi tóc, dậy phòng tắm.
Lục Cảnh Viêm ngẩn tại chỗ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Cô … giận ?”
Nhớ những lời Cố Thanh , suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ẩn ý của cô — cô là đang quà.
Lục Cảnh Viêm cầm điện thoại gọi cho trợ lý.
“Trần Khải, ngày mai ở Trung tâm Nghệ thuật Bắc Thành một buổi đấu giá đúng ?”
Hôm
Trước khi làm, Lục Cảnh Viêm với Cố Thanh:
“Tối nay sẽ về sớm, đưa em ăn.”
“Gặp bạn của nữa ?”
Cố Thanh tưởng là mấy bạn của hẹn.
Lục Cảnh Viêm lắc đầu, ánh mắt mang theo chút mong đợi cô:
“Chỉ em và .”
“Ồ.” Cố Thanh nâng cằm lên, đầy mập mờ quyến rũ:
“Bữa tối ánh nến ?”
Đôi mắt đào hoa của cô khẽ nheo , ý trêu chọc trong ánh mắt che giấu.
Hai má Lục Cảnh Viêm bỗng chốc đỏ bừng, mím đôi môi khô, trong cổ họng phát một tiếng “Ừ” trầm thấp.
Mặt trời xuống núi, hai đến nhà hàng.
Nhà hàng phong cách Pháp, trang nhã tinh tế, tiếng vĩ cầm vang lên những giai điệu lãng mạn mê đắm.
Cố Thanh mới xuống, Lục Cảnh Viêm đẩy một chiếc hộp nhung đen về phía cô.
“Anh thấy nó ở buổi đấu giá, cảm thấy hợp với em. Không em thích ?”
Khóe môi Cố Thanh kìm mà cong lên — quả nhiên, vẫn ám chỉ thì mới tác dụng.
Cô mở hộp , thấy thứ bên trong, thần sắc sững một lúc.
Bên trong hộp là… một chiếc khăn lụa.
Thấy tay cô khựng , giọng Lục Cảnh Viêm chút lo lắng:
“Không thích ?”
Cố Thanh giấu nghi hoặc trong lòng, cong môi :
“Thích, chỉ cần là tặng, em đều thích.”