Lục Thiếu Vợ Anh là Bác Sĩ Thiên Tài (Lục Cảnh Viêm-Cố Thanh) - Chương 58: Nó chỉ thuộc về anh

Cập nhật lúc: 2025-11-29 08:19:29
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ghen ?

Lục Cảnh Viêm nhíu mày. Anh cũng đó là ghen , chỉ rằng mỗi thấy đàn ông khác gần Cố Thanh thêm một chút, trong lòng sẽ dâng lên một cảm giác khó chịu thành lời.

Hơn nữa, Cố Thanh còn tặng một chiếc cà vạt giống hệt cái của đàn ông .

Lục Cảnh Viêm cúi đầu gì. Cố Thanh trong lòng ít nhiều cũng đang khó chịu.

Cô lấy chiếc cà vạt trong tay , chậm rãi giải thích:

“Chiếc cà vạt đặt riêng bên Mỹ, cái thứ hai giống hệt, thế giới cũng dư. Lần em nhờ bạn mang về nước, kết quả ngại phiền, tiện tay thắt luôn lên cổ, nên mới thấy cảnh đó trong nhà hàng.”

Cố Thanh đặt chiếc cà vạt tay :

“Yên tâm , nó chỉ thuộc về .”

thì, vốn dĩ nó cũng là của .

Lục Cảnh Viêm từ đến nay chú trọng hình tượng, cà vạt của đều do nhà thiết kế riêng làm.

Chỉ là hiện tại vẫn đang trong tình trạng mất trí nhớ, Cố Thanh cũng chỉ qua loa vài câu.

Lục Cảnh Viêm cúi mắt chiếc cà vạt trong tay, trong đầu ngừng vang vọng câu của cô:

Yên tâm , nó chỉ thuộc về .

Một câu vô tình của Cố Thanh, rơi tai mang theo một ý nghĩa khác.

Anh cho rằng, chiếc cà vạt là Cố Thanh đặc biệt đặt làm riêng cho .

Ý nghĩ lóe lên, tim Lục Cảnh Viêm lập tức rung động. Lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng, chỉ cố gắng nín thở mới thể đè nén sự kích động trong lòng.

“Cảm ơn.” Lục Cảnh Viêm khẽ , độ cong nơi khóe môi bán tâm trạng của .

Cố Thanh thấy mỉm , nghiêng đầu trêu:

“Vui ? Dễ thỏa mãn ?”

Không đợi trả lời, cô ghé tới, nhẹ nhàng hôn một cái lên má :

vui là , khỏi cần cảm ơn.”

Xong xuôi, Cố Thanh đưa tay tắt đèn hồng ngoại, cúi đầu gỡ t.h.u.ố.c bụng như thể chẳng chuyện gì xảy .

Khiến Lục Cảnh Viêm suýt chút nữa cho rằng nụ hôn … chỉ là ảo giác.

Trị liệu kết thúc, Cố Thanh đỡ dậy dặn dò:

“Hôm nay về nhà đừng tắm, nếu khó chịu quá thì chỉ dùng khăn ướt lau qua, nhưng tuyệt đối để bụng dính nước.”

Lục Cảnh Viêm lên xe lăn, gật đầu:

“Ừ, .”

Cố Thanh giữ lâu. Lục Cảnh Viêm gọi điện cho trợ lý, lâu Trần Khải lên đón, đẩy rời bằng thang máy.

Về đến nhà họ Lục, Lục Cảnh Viêm thấy Lục phu nhân đang sofa, ánh mắt dán chặt , sắc mặt mấy dễ coi.

Nhìn bộ dạng của bà, trong lòng mơ hồ đoán bà sẽ gì.

Quả nhiên, bánh xe còn nửa vòng, bà dậy chất vấn:

“Trung tâm giải trí của nhà họ Cố đóng cửa, con tay đối phó nhà họ Cố ?”

Lục Cảnh Viêm dừng tay xe lăn, gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/luc-thieu-vo-anh-la-bac-si-thien-tai-luc-canh-viem-co-thanh-plxj/chuong-58-no-chi-thuoc-ve-anh.html.]

, là con.”

Nghe nhà họ Cố một nhân vật phận tay, dù cũng là thông gia tương lai, Lục phu nhân liền tùy tiện sai dò hỏi.

Kết quả phát hiện, việc chính là con trai ruột của bà, hơn nữa còn là đích nhờ trợ lý Trần tay phong tỏa trung tâm giải trí của nhà họ Cố.

Nghe xong bà sốc giận.

Giờ thấy thản nhiên thừa nhận như , Lục phu nhân càng thêm tức giận:

“Con đồng ý liên hôn với Cố Thanh ? Vì còn nhằm nhà họ Cố? Bây giờ con lập tức gọi cho trợ lý Trần, bảo hủy bỏ lệnh phong tỏa, để trung tâm giải trí hoạt động ngay!”

“Không thể.” Lục Cảnh Viêm từ chối dứt khoát, “Con đồng ý cưới Cố Thanh là vì bản , vì nhà họ Cố. Con đối phó với họ, cũng vì họ bắt nạt Cố Thanh . Cố Thanh là vị hôn thê của con, con sẽ để cô chịu dù chỉ một chút tủi .”

Thái độ vô cùng cứng rắn, Lục phu nhân sững , thể tin nổi:

“Con bắt đầu bảo vệ ngoài ? Con đừng quên, dù giữa họ mâu thuẫn thế nào, thì Cố Thanh vẫn là nhà họ Cố, là ruột thịt ‘chặt đứt xương còn dính gân’. Hơn nữa, lúc con tay với nhà họ Cố, ngoài chỉ cho rằng con cưới Cố Thanh nên mới cố tình làm .”

Hai mắt Lục Cảnh Viêm khẽ khép , thần sắc bình thản, hề lời của bà lay chuyển.

“Ngài yên tâm, con sẽ để cô chịu ấm ức. Đến ngày cưới, con sẽ để tất cả đều , con coi trọng Cố Thanh đến mức nào.”

Những việc Lục Cảnh Viêm làm và những lời đều khiến Lục phu nhân vô cùng khó hiểu.

Rất rõ ràng, con trai bà… thật sự để tâm đến Cố Thanh.

Lục phu nhân chấp nhận việc con trai để tâm đến Cố Thanh, mà là chấp nhận việc màng đến danh tiếng nhà họ Lục.

Giờ xem , Cố Thanh hề là dễ nắm trong lòng bàn tay như bà tưởng.

còn kìm nén cơn giận:

“Vậy con làm mấy chuyện để làm gì? Muốn làm bại hoại danh tiếng nhà họ Lục ? Trước khi liên hôn, bàn bạc với nhà họ Cố sẽ cho họ lợi ích. Bây giờ hôn lễ còn cử hành, lợi ích còn trao, con tay với họ! Con để ngoài nhà họ Lục chúng thế nào, chúng qua cầu rút ván ?”

Điều Lục phu nhân thật sự để ý chính là thanh danh của nhà họ Lục mặt ngoài, còn chuyện nhà họ Cố chẳng qua chỉ là thứ yếu.

Bà coi trọng ánh của khác đến mức nào, Lục Cảnh Viêm hiểu rõ hơn ai hết.

Năm đó cũng chính vì bà sợ ngoài hết bệnh tình của ngoài việc liệt hai chân, nên mới vội vàng tìm nhà họ Cố để định cuộc hôn nhân .

Ánh mắt Lục Cảnh Viêm lạnh , chậm rãi :

“Người khác nghĩ thế nào là việc của họ. Con làm việc cần quan tâm đến ánh mắt khác. Con chỉ , bọn họ làm con để tâm chịu ấm ức, thì con nhất định khiến họ trả giá.”

Thần sắc Lục phu nhân cứng đờ, chằm chằm Lục Cảnh Viêm hồi lâu nên lời.

Anh tay với nhà họ Cố thì cũng thôi , mà còn bảo vệ Cố Thanh đến mức .

Lục phu nhân bỗng cảm thấy đ.á.n.h giá thấp Cố Thanh:

“Người đều đại tiểu thư nhà họ Cố là con bé nhà quê, học thức, cũng chẳng mưu mô gì. Xem , tất cả đều xem thường nó . Bản lĩnh nhỏ , mới bao lâu mà khiến con mê mẩn đến mức chẳng còn để tâm đến danh tiếng nhà họ Lục. là y như những gì Cảnh Minh từng , còn tin. Giờ xem , con bé ngay cả cha ruột của mà cũng thể tay đối phó, bước cửa nhà họ Lục, chẳng sẽ khuấy đảo cả nhà yên ?”

Nói đến đây, bà dừng , giọng mang theo uy nghiêm cho phép phản bác:

“Cuộc hôn nhân với nhà họ Cố, định tìm cho con một phụ nữ ngoan ngoãn, dễ nắm trong tay. Bây giờ xem , Cố Thanh kiểu như . Nếu con tay đối phó nhà họ Cố , thì cuộc hôn nhân … hủy bỏ trực tiếp .”

Nghe đến hai chữ “hủy bỏ”, Lục Cảnh Viêm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm thẳng bà.

Lục phu nhân chạm ánh mắt , tim liền run lên.

Từ t.a.i n.ạ.n giao thông năm đó, hầu như từng thẳng bà.

Nói chuyện với bà, đa phần đều cúi đầu, ánh mắt rơi xuống đất.

Đây… là đầu tiên t.a.i n.ạ.n trực diện bà, hơn nữa còn mang theo cảm xúc tức giận.

Loading...