Lục Thiếu Vợ Anh là Bác Sĩ Thiên Tài (Lục Cảnh Viêm-Cố Thanh) - Chương 313: Gượng ép
Cập nhật lúc: 2025-12-25 08:56:37
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOXwLVpk5
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Thục Mạn c.ắ.n môi, hai tay nắm chặt, tiếp tục :
“Hôm nay ở bữa tiệc, những lời với chị… là do suy nghĩ kỹ. tất cả đều vì quá để tâm đến Quang Tễ. Thấy chị vì bạn mà cố tình tác hợp cho hai họ, trong lòng thoải mái, nên mới buột miệng những lời đó.”
“Tôi thừa nhận, thích Quang Tễ. từng ép buộc . Tôi chỉ hy vọng, một ngày nào đó, sẽ thấy .”
“Tôi lớn lên cùng từ nhỏ, hiểu hơn chị. Tôi hề hứng thú với phụ nữ . chị cũng nên , Quang Tễ tuyệt đối kiểu sẽ miễn cưỡng bản . Việc từ chối, là vì chị tác hợp cho họ. Vì chị là em gái , nên khó mà từ chối.”
“Chị Thanh, chị thể nghĩ cho , nhưng cũng nên nghĩ cho trai . Người phụ nữ đó đúng là xinh , nhưng thực kiểu mà Quang Tễ thích.”
Cố Thanh gặp đủ loại , dĩ nhiên chỉ liếc mắt một cái là thấu tâm tư của Trần Thục Mạn.
Bề ngoài Trần Thục Mạn vẻ như chuyện gì cũng vì Thẩm Quang Tễ suy nghĩ, nhưng thực chất tất cả đều xuất phát từ tư tâm của bản .
Cũng giống như chính cô , Thẩm Quang Tễ vốn là chủ kiến, tuyệt đối bao giờ ép buộc . Nếu Lạc Tân Vân thật sự khiến phản cảm chán ghét, thì làm thể bằng lòng tiếp xúc với cô ?
Cho dù Cố Thanh mở lời tác hợp, Thẩm Quang Tễ cũng nhất định sẽ tìm cớ từ chối cho sạch sẽ.
Cố Thanh mỉm , ánh mắt thản nhiên Trần Thục Mạn, :
“Cô Trần, cô thể vì trai mà suy nghĩ nhiều như , quả thật là phúc khí của . đúng như cô , sẽ bao giờ miễn cưỡng bản với thích.”
Cô dừng , khẽ nâng cằm, ánh mắt đầy chắc chắn:
“ cô thấy ? Bây giờ vẫn đang ở ban công chuyện điện thoại với Lạc Tân Vân đấy.”
“Điều đó đủ để chứng minh rằng, cho dù tác hợp, cũng sẵn sàng giao tiếp với cô . Còn , chẳng qua chỉ là sợi dây vô tình nối hai với mà thôi.”
Trần Thục Mạn theo ánh mắt của Cố Thanh về phía ban công ngoài cùng bên .
Trong màn đêm, bóng dáng Thẩm Quang Tễ mờ mờ hiện , tay cầm điện thoại, đang lắng bên chuyện.
Trái tim cô như ai đó giáng mạnh một đòn, cảm giác chua xót lập tức trào lên.
“ mà…”
Giọng Trần Thục Mạn mang theo chút cam lòng, nên phản bác thế nào.
Cô vẫn luôn tin rằng Thẩm Quang Tễ chỉ vì nể mặt Cố Thanh, nên mới miễn cưỡng tiếp xúc với Lạc Tân Vân.
Thế nhưng phân tích của Cố Thanh, cô thấy vài phần hợp lý.
Cố Thanh dáng vẻ sa sút của Trần Thục Mạn, trong lòng tuy chút nỡ, nhưng vẫn thêm một câu:
“Cô Trần, chuyện tình cảm… thể cưỡng cầu.”
Lời dứt, Trần Ngụy đúng lúc dậy chào tạm biệt cha Thẩm.
Cha Thẩm nhiệt tình đáp , hai hàn huyên vài câu, ánh mắt Trần Ngụy lướt về phía Trần Thục Mạn và Cố Thanh ở xa.
Ông nâng cao giọng gọi:
“Thục Mạn, cũng muộn , chúng về thôi.”
Trần Thục Mạn c.ắ.n nhẹ phần thịt mềm bên trong má, ngẩng đầu đáp:
“Vâng, con tới ngay.”
Nói xong, cô nhấc chân về phía đại sảnh.
Thẩm Quang Tễ cũng cúp điện thoại, tới mặt Cố Thanh, đưa trả điện thoại cho cô, động tác tự nhiên liền mạch.
Cố Thanh nhận lấy điện thoại, lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận ấm.
Cô vô thức ngẩng mắt, mang theo ý dò xét, quan sát biểu cảm của Thẩm Quang Tễ, đoán xem một chút nội dung cuộc chuyện với Lạc Tân Vân.
Thế nhưng Thẩm Quang Tễ vẫn là dáng vẻ trầm lạnh pha chút ngông nghênh như cũ, khiến khác khó mà đoán .
Tiễn Trần bá phụ xong, trời còn sớm.
Mẹ Thẩm vốn cứ đến giờ là buồn ngủ ngay, nên sớm về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Quang Tễ chào một tiếng phòng tắm.
Cha Thẩm dẫn Cố Thanh và Lục Cảnh Viêm đến một căn phòng lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/luc-thieu-vo-anh-la-bac-si-thien-tai-luc-canh-viem-co-thanh-plxj/chuong-313-guong-ep.html.]
Trên mặt ông mang nụ ấm áp, giọng dịu dàng:
“Thanh Nhi, Cảnh Viêm, phòng ba cho thu xếp từ sớm . Hai đứa cũng nghỉ ngơi sớm . Hôm nay tiếp đãi khách khứa, hai đứa theo bận rộn cả ngày, chắc cũng mệt lắm .”
Cố Thanh mím môi , tay nắm lấy tay vịn xe lăn của Lục Cảnh Viêm, :
“Cảm ơn ba, ba cũng mau về phòng nghỉ ngơi ạ.”
Lục Cảnh Viêm lễ phép gật đầu với cha Thẩm:
“Chú Thẩm vất vả , chúc chú ngủ ngon.”
Cha Thẩm mỉm khoát tay, xoay về phòng .
Cố Thanh đẩy cửa gỗ bước , mắt lập tức là một gian tràn ngập sắc ấm.
Tông màu chủ đạo của căn phòng là màu be dịu nhẹ, tường treo vài bức tranh phong cảnh tao nhã, đơn giản mà tinh tế.
Một chiếc giường rộng rãi đặt ở chính giữa phòng, giường trải bộ ga chăn màu vàng nhạt, thêu hoa văn tinh xảo.
Hai bên đầu giường đều đặt đèn ngủ nhỏ xinh, tỏa ánh sáng vàng ấm áp.
Chiếc tủ quần áo bằng gỗ bên cạnh tỏa mùi gỗ nhè nhẹ.
Bên cạnh tủ là một chiếc bàn làm việc, đó đặt một bình thủy tinh cắm đầy hoa bách hợp tươi, hương hoa thoang thoảng lan khắp căn phòng.
Trước cửa sổ đặt một chiếc sofa mềm mại.
Bên cạnh bàn là một khay tinh xảo, bên trong một bộ ấm và vài tập thơ.
Một góc phòng còn phòng đồ riêng biệt.
Nơi , lớn hơn căn phòng cô từng ở tại nhà họ Thẩm bao nhiêu , hơn nữa từng chi tiết đều bày biện vô cùng dụng tâm.
Cố Thanh tại chỗ, hốc mắt cay, một cảm xúc mang tên “xúc động” nhanh chóng lan tràn trong lòng.
Lục Cảnh Viêm phát hiện phía lên tiếng, hiểu cô đang nghĩ gì, liền nắm lấy tay cô.
Bàn tay rộng lớn, ấm áp, bao trọn lấy tay Cố Thanh, nghiêng đầu cô, :
“Từ nay về , em hai mái nhà. Không chỉ là chỗ dựa.”
Ánh mắt Cố Thanh giao với , trong mắt lấp lánh những giọt lệ cảm động.
.
Giờ đây, cô cha che chở, trai yêu thương.
Còn chồng yêu cô.
Cố Thanh thu dọn cảm xúc, gật đầu :
“Em tắm .”
“Khoan .” Lục Cảnh Viêm kéo cổ tay cô , ngẩng đầu cô: “Anh một vấn đề hỏi em.”
Cố Thanh , thấy thần sắc nghiêm túc hơn, liền nghiêng đầu.
Lục Cảnh Viêm thẳng cô, giọng nghiêm túc:
“Ân tình của Trần Ngụy đối với nhà họ Thẩm… rốt cuộc là như thế nào?”
Cố Thanh khẽ sững , dường như ngờ hỏi vấn đề .
Cô mím môi, suy nghĩ một lúc chậm rãi :
“Kể từ khi em mất tích, ba gần như suy sụp , cũng lập tức mất hứng thú với quyền lực trong tập đoàn Thẩm thị. Anh trai mới trưởng thành lâu, hề chuẩn gì đẩy lên tiếp quản công ty.”
“ tình hình nội bộ công ty phức tạp, nhiều phục , cục diện lúc đó vô cùng hỗn loạn. thời điểm then chốt , chính Trần bá phụ đích dẫn dắt trai, từng chút một giúp làm quen với công việc lớn nhỏ trong công ty, cầm tay chỉ việc, dạy cách ứng phó với đủ loại khó khăn.”
Cố Thanh dừng một chút, trong mắt lộ vẻ cảm khái, tiếp tục :
“Trần bá phụ dựa uy tín và các mối quan hệ trong giới thương trường của , dẹp yên sự hỗn loạn nội bộ. Có thể , trong quãng thời gian mưa gió bấp bênh đó, Trần bá phụ giống như trụ cột định hải thần châm, trấn giữ cả Thẩm thị, giúp Thẩm thị vượt qua khủng hoảng một cách định, đến mức suy tàn trong biến động.”
“Cho nên, ba em luôn mang trong lòng sự ơn đối với Trần bá phụ. Trên nhà họ Thẩm, ai nấy cũng đều ghi nhớ ân tình .”