Lục Thiếu Vợ Anh là Bác Sĩ Thiên Tài (Lục Cảnh Viêm-Cố Thanh) - Chương 19: Cảm giác thân mật quen thuộc

Cập nhật lúc: 2025-11-28 15:00:34
Lượt xem: 136

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn nữa, dạo công ty bận rộn, chạy tới chạy lui liên tục, đêm qua mới ngủ đầy bốn tiếng.

Trong những dịp quá quan trọng thế , cũng .

Trợ lý nghĩ , gật đầu : “Vậy , sẽ báo bên đó.”

Một giờ , Cố Thanh lái xe tới địa điểm hẹn.

Đây là một nhà hàng Pháp phong cách, nội thất sang trọng và tinh tế, mang chút hướng lãng mạn phương Tây.

Cố Thanh bước , nhân viên phục vụ dẫn đường.

Đến cửa một phòng, nhân viên gõ cửa mở , nhắc nhở: “Anh Lục, khách của đến.”

Cố Thanh bước , nhân viên lặng lẽ lui .

Lục Cảnh Viêm xe lăn, Cố Thanh bước tới.

Cô mặc chiếc váy trắng dài tới mắt cá chân, vai khoác tấm choàng màu nâu, tóc dài xõa lưng, mượt mà như satin.

Bộ quần áo cô mặc hàng hiệu cao cấp couture, nhưng trông vẫn nổi bật hơn hẳn những tiểu thư gia đình giàu .

Có lẽ câu đúng: đỉnh cao thời trang phụ thuộc gương mặt, vóc dáng và khí chất.

Có đủ ba thứ , mặc gì cũng đều toát lên vẻ sang trọng.

hội tụ đủ.

Đôi mắt Lục Cảnh Viêm lóe lên một ánh quen thuộc, nhưng nhanh chóng vụt mất, khiến nắm bắt .

Nhìn thấy chăm chú , Cố Thanh mỉm nhẹ, đưa tay chào: “Anh Lục, lâu gặp.”

Trước nụ rạng rỡ của cô, Lục Cảnh Viêm rõ ràng đang quan sát một cách hợp pháp, nhưng cảm giác như phát hiện “ăn trộm”.

Anh cúi đầu, gật nhẹ: “Cô Cố, xin mời .”

Cố Thanh cũng chơi trò trêu chọc, xuống thẳng: “Tôi phân tích kỹ hồ sơ bệnh án gửi, vấn đề gì quá lớn. Chỉ cần xác định thời gian, chúng bắt đầu điều trị thôi.”

Lục Cảnh Viêm im lặng một lúc, chậm rãi : “Trong nhiều bác sĩ từng điều trị cho , cô là đầu tiên sự chắc chắn về bệnh tình như . Cô thật sự tự tin ?”

Cố Thanh hiểu đang chất vấn cô, mà là nghi ngờ chính tình trạng cơ thể .

Trải qua quá nhiều thất bại, lẽ còn dám kỳ vọng.

Cô đan các ngón tay , chống cằm, thẳng mắt : “Nói là tin mà, giờ d.a.o động?”

Cô cố tình hạ giọng, vẻ mật.

Đối diện ánh mắt chớp của cô, Lục Cảnh Viêm chớp mắt, .

Nhìn thái độ , Cố Thanh nhếch môi, tiếp tục thúc giục: “Sao , thật sự tin ?”

Lục Cảnh Viêm vô thức ngẩng đầu, phát hiện cô đang thẳng , đôi mắt còn sáng hơn cả hàng triệu vì bầu trời đêm. Anh vội mặt sang bên.

Vài giây , mới thì thầm: “Xin .”

Anh lúc hành xử bất thường, nhưng cũng thể giải thích tại .

Trước đây gặp bao phụ nữ, đều ứng xử bình thản, nhưng với cô mặt, luôn cảm giác khó tả.

Nếu tóm gọn bằng một từ, lẽ là… bối rối.

Nhìn hành động né tránh của , Cố Thanh im lặng một lúc, bất ngờ “phì ”.

Lục Cảnh Viêm ngẩng đầu, thấy cô .

Anh nhíu mày: “Cô…”

“Anh Lục nghiêm túc ?”

Nụ của cô khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, mắt cong, trông gần gũi.

Lục Cảnh Viêm nhận cô đang cố trêu , cũng kéo môi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/luc-thieu-vo-anh-la-bac-si-thien-tai-luc-canh-viem-co-thanh-plxj/chuong-19-cam-giac-than-mat-quen-thuoc.html.]

Nhân viên phục vụ dần mang món ăn lên, hai trò chuyện rôm rả hơn.

Lục Cảnh Viêm ít , hầu hết do Cố Thanh khơi chuyện.

Chưa bao lâu, khi một nhân viên phục vụ chuẩn rời , bộ đàm trong túi quần vô tình cào rơi tấm chăn mỏng đùi Lục Cảnh Viêm xuống sàn.

Nhân viên cúi xin , Cố Thanh lên nhặt chăn, với : “Không , thể ngoài.”

Lục Cảnh Viêm thấy cô nhặt chăn và đưa cho , khỏi nhíu mày.

Trước đó, cô khó chịu với sự sạch sẽ, nên mới ngăn nhân viên định lấy chăn đắp cho .

Cô gấp gọn chăn và đặt ghế bên cạnh.

Lục Cảnh Viêm định cần đắp chăn nữa, nhưng mở miệng, thấy cô quỳ xuống bên cạnh.

Cô nhẹ nhàng mở choàng, phủ lên đùi .

Đôi tay trắng, thon dài chỉnh nếp chăn, thỉnh thoảng chạm đùi .

Thật tiếc, Lục Cảnh Viêm hề cảm nhận gì, chỉ lặng lẽ , trong lòng dâng trào cảm xúc khó tả.

Tại ?

Tại mật quen thuộc với như ?

Chẳng lẽ… chỉ vì cô là vị hôn thê danh nghĩa của ?

“Tấm chăn vẫn còn mỏng, về nhà nhớ đổi loại khác.”

Lục Cảnh Viêm chợt tỉnh, cô ghế đối diện.

Anh kiểm soát ánh mắt, xuống tay cô, gật nhẹ: “Cảm ơn.”

Cố Thanh ngước mắt , nhíu mày: “Sao mặt đỏ thế?”

Nghe , Lục Cảnh Viêm cô, ánh mắt đầy thắc mắc.

Cô dừng ánh ở mặt , nãy vẫn bình thường, chỉ một chút thời gian, má ửng hồng, ánh mắt cũng mơ màng.

lên, quỳ xuống cạnh , đưa tay quét mái tóc lòa xòa trán , lòng bàn tay áp trán.

Do cử động , cơ thể cô nghiêng về phía .

Lục Cảnh Viêm lưng cứng đờ, mũi ngửi thấy mùi hương dễ chịu, trong tầm mắt là gương mặt trắng nõn, tinh xảo.

Trái tim như “cháy rát”.

Anh cúi mắt, tim càng thắt .

Tấm choàng của cô phủ lên chân , khi còn che chắn, vóc dáng cô chiếc váy len ôm sát hiện rõ đường cong.

Lục Cảnh Viêm nghẹn họng, định đầu , nhưng cô nhắc: “Đừng cử động.”

Giọng phần nghiêm khắc, nhưng khiến cảm thấy lạ kỳ yên tâm.

Anh nhận tự hạ đầu, nhắm mắt , tay siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn.

“Tôi đoán sốt .” Cố Thanh nhíu mày, dậy bấm chuông gọi nhân viên.

Ban đầu cô nghĩ chỉ ngại ngùng, nào ngờ thật sự sốt.

Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ mang t.h.u.ố.c hạ sốt tới.

Cố Thanh hướng dẫn, rót một cốc nước, đưa t.h.u.ố.c cho Lục Cảnh Viêm: “Uống hết t.h.u.ố.c nhé.”

“Cảm ơn.” Anh t.h.u.ố.c bàn, ngẩn vài giây: “Sao cô …”

Chăm sóc ?

Nói dở, khi ánh mắt chạm mắt sáng của cô, bỗng khẽ, lắc đầu: “Không .”

Sau khi uống t.h.u.ố.c xong, Cố Thanh hỏi: “Anh tìm bệnh viện làm phẫu thuật ? Sau khi điều trị giai đoạn đầu xong, sẽ cần bệnh viện phẫu thuật.”

Loading...