Đêm xuống.
 
Lục Nam Thừa kết thúc công việc trong ngày,  về đến căn hộ thì thấy Khương Tuế Tuế đang   ghế sofa.
 
Trong mắt  lóe lên vẻ hiểu rõ. Anh  thắc mắc   điều cô  mà cô chẳng  động tĩnh gì, hóa  là đang đợi ở đây.
 
Những lời  chuẩn  sẵn tuôn  khỏi miệng, giọng Lục Nam Thừa lạnh lùng: "Lệnh chuyển tổ   phê duyệt, cô  đến cầu xin  cũng vô ích."
 
Thế nhưng Khương Tuế Tuế   dậy: "Tôi đến tìm    vì chuyện ."
 
Ngoài chuyện đó , cô còn  thể  việc gì khác ?
 
Giây tiếp theo, ánh mắt Lục Nam Thừa khựng .
 
Chỉ thấy Khương Tuế Tuế đang mặc một bộ đồ ngủ ren cực mỏng, từng bước tiến về phía : "Lục Nam Thừa,  còn nhớ lời hứa  hôn nhân của chúng  ?"
 
Ánh mắt Lục Nam Thừa tối .
 
Họ  thỏa thuận rằng  khi kết hôn, cô   can thiệp  bất cứ chuyện gì của , nhưng   ngủ với cô ít nhất một  mỗi năm.
 
Năm năm qua, cô  bao giờ nhắc đến.
 
Hôm nay là vì lẽ gì?
 
Không đợi Lục Nam Thừa kịp suy nghĩ.
 
Khương Tuế Tuế   tới  mặt , đưa tay ôm lấy , ánh mắt dịu dàng quyến rũ như  móc câu: "Bây giờ, hãy làm với ..."
 
Lục Nam Thừa  cúi , đưa tay nâng cằm cô lên, đôi mắt sâu thẳm cuộn trào những cảm xúc mà Khương Tuế Tuế  thể hiểu .
 
Lòng bàn tay cô  căng thẳng đến mức thấm mồ hôi, cô  bao giờ cảm thấy chờ đợi  khó khăn đến .
 
Ngay khi cô nghĩ Lục Nam Thừa sẽ đẩy  , cô   thấy giọng  khàn khàn lạnh lùng của  hỏi: "Cô chắc chắn  ở công ty ?"
 
Khương Tuế Tuế đánh liều, nhón chân hôn lên môi .
 
 như cô đoán, môi  cũng lạnh.
 
 giây tiếp theo,   chiếm thế chủ động, đè cô ngược lên cánh cửa.
 
Nụ hôn của Lục Nam Thừa hung bạo, mang theo ý vị trừng phạt.
 
Áo khoác, váy mỏng... rơi rải rác  sàn từ cửa   đến tận giường.
 
Lần đầu tiên cô ở gần  đến , bám chặt lấy cổ , hai chân vòng quanh eo , lắc lư theo nhịp điệu của ...
 
Đắm chìm trọn một đêm.
 
Khương Tuế Tuế tỉnh   nữa, trong phòng chỉ còn  một  cô.
 
Toàn  ê ẩm như  xe tải cán qua, cô khẽ  tự giễu, ép   nghĩ đến sự tàn nhẫn và vô tâm của Lục Nam Thừa.
 
Mãi một lúc , cô mới chịu đựng sự khó chịu để   phòng vệ sinh.
 
Buổi sáng, Khương Tuế Tuế đến tổ bay mới trình diện, các thành viên đều nhiệt liệt chào đón cô.
 
Vừa  công việc mới nhậm chức khá nhiều, khi bận rộn, cô cũng   thời gian nghĩ đến Lục Nam Thừa nữa.
 
Thoáng chốc,  gần đến giờ tan sở.
 
Khương Tuế Tuế đang cầm tài liệu chuẩn  lên lầu gặp Bộ trưởng, phía  đột nhiên   vỗ vai cô,  đầu  , hóa  là Triệu Khế.
 
Anh cũng chính là vị tiếp viên trưởng mà ban đầu cô chọn cho Lục Nam Thừa.
 
Chỉ thấy Triệu Khế  rạng rỡ, chào cô bằng một động tác chuẩn mực: "Khương Phó Cơ trưởng, Triệu Khế, Tiếp viên trưởng tổ bay Hàng   Hai, đến trình diện."
 
Khương Tuế Tuế ngạc nhiên: "Hóa  tiếp viên trưởng vắng mặt sáng nay là  ."
 
Nụ  của Triệu Khế   sức lan tỏa,   cũng  dễ làm quen: "Không ngờ rằng do duyên trời đẩy đưa, chúng    xếp chung một tổ,   là   duyên ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/luc-co-truong-vinh-biet/chuong-3.html.]
"Ừm, đúng là  duyên."
 
Khương Tuế Tuế   tươi, phía   vọng đến giọng  dịu dàng nhưng chói tai của Mộ Y Y: "Nam Thừa, xem  Khương Phó Cơ trưởng đang sống  vui vẻ ở tổ bay mới."
 
Khương Tuế Tuế  đầu  , Lục Nam Thừa và Mộ Y Y đang  kề vai  ở góc rẽ  xa,   họ  đến từ lúc nào.
 
Sắc mặt Lục Nam Thừa dường như còn lạnh lùng hơn  khi.
 
Tim cô run lên, lẽ nào  giận vì yêu cầu tối qua của cô?
 
Anh từng bước  đến, Khương Tuế Tuế  khỏi nín thở.
 
Khi  cách cô ba bước chân, cô chủ động chào hỏi: "Lục Cơ trưởng, chào buổi chiều."
 
Thế nhưng Lục Nam Thừa   thẳng qua mặt cô,  những  dừng  mà ngay cả ánh mắt liếc  cũng  .
 
Khoảnh khắc , Khương Tuế Tuế như rơi  hầm băng.
 
Máu trong cơ thể cô như đông cứng  thành băng, trái tim như  tảng đá lớn đè nặng,  lạnh  nghẹt thở.
 
"Dù  cũng là bạn bè quen  năm năm, Lục Cơ trưởng thật quá nhẫn tâm. Khương Phó Cơ trưởng, cô—cô chảy m.á.u mũi ! Tôi  khăn tay đây, mau lau ."
 
Nghe tiếng Triệu Khế kinh ngạc kêu lên, Khương Tuế Tuế mới kịp phản ứng, m.á.u tươi  thấm ướt vạt áo.
 
Cô thậm chí còn  cảm thấy đau.
 
Nhận lấy khăn tay của Triệu Khế, cô ngượng nghịu : "Cảm ơn."
 
"Đừng vội cảm ơn, m.á.u mũi của cô  ngừng  ,  nghĩ cô nên xin nghỉ phép  bệnh viện khám ."
 
Khương Tuế Tuế  từ chối.
 
Hai giờ .
 
Tại văn phòng bác sĩ trưởng khoa bệnh viện.
 
Khương Tuế Tuế nắm chặt tờ kết quả khám trong tay, im lặng  lâu.
 
Cuối cùng, cô hỏi: "Bác sĩ, tình trạng của  thế , còn  thể lái máy bay  bao lâu nữa?"
 
"Nhiều nhất là một năm."
 
Nghe , Khương Tuế Tuế  khỏi siết chặt tay, nỗi cay đắng vô bờ lan tràn.
 
Cả đời , cô chỉ yêu thích hai thứ.
 
Một là bay lượn, hai là Lục Nam Thừa.
 
Lục Nam Thừa, sắp  còn là của cô nữa.
 
Bây giờ ngay cả giấc mơ bay lượn, cô cũng  thể giữ  ?
 
Bên tai, bác sĩ  thở dài bổ sung: "Cô Khương, bệnh của cô  phức tạp,  khuyên cô  nhất nên nhập viện theo dõi một thời gian."
 
Nghĩ ngợi, Khương Tuế Tuế vẫn lắc đầu: "Không cần , xin bác sĩ kê thêm thuốc cho  là ."
 
Dù chỉ là một năm, cô vẫn  tiếp tục bay.
 
Đây là niềm yêu thích duy nhất mà cô còn  thể nắm giữ.
 
Rời khỏi bệnh viện,  là bảy giờ tối.
 
Bầu trời âm u, tuyết trắng như lông ngỗng  bắt đầu rơi.
 
Tuyết rơi  lông mi, Khương Tuế Tuế đưa tay lau , nhưng  chạm  gương mặt ẩm ướt.
 
"Tuyết , tan nhanh thật."
 
Cô nhắm mắt , thư giãn một lúc.
 
Khương Tuế Tuế mới lấy điện thoại , định gọi xe về nhà.