Lòng Người Nông Sâu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-19 11:36:37
Lượt xem: 1,200

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi hiểu, theo lời Bà , rõ ràng là em trai đốt nhà để xe của , tại của ?

Bà ngoại đẩy một cái: "Thanh Nhi, con đưa em trai ngủ . Bà ngoại sẽ chuyện với con."

Tôi gật đầu, kéo tay Hà Húc.

gầm lên: "Đồ trời đánh đứa câm , đừng động con trai tao."

Nếu là ngoài thế về , bà ngoại sẽ chống nạnh mắng chửi Bà ba trăm hiệp, mắng đến mức kẻ mắng dập đầu cầu xin.

những lời đó , bà ngoại cũng làm .

Tôi giường nước mắt giàn giụa, cả đêm ngủ , mắt sưng húp như quả óc chó.

Đêm khuya bà ngoại mới cạnh , thở dài một tiếng ôm lòng: "Thanh Nhi đừng trách con, những năm qua nó cũng sống dễ dàng gì."

Ngày hôm , vẫn đánh răng rửa mặt học như thường. Tôi coi như khí, bao nhiêu năm qua Bà hề quan tâm hỏi han , ngược còn là đồ trời đánh, là đứa câm.

Đứa câm thì chứ? Dù chỉ cần bà ngoại thôi, nhận , Bà xứng làm .

4

Mẹ về làng mấy ngày nay bận rộn lo liệu chuyển học bạ cho Hà Húc về trường làng, dẫn Hà Húc khắp hang cùng ngõ hẻm để nhận họ hàng.

Hà Húc tám tuổi nuôi dưỡng đến mức ngang ngược, tùy tiện. Hà Húc tự cho là đứa trẻ từ thành phố lớn về, khắp nơi đều tỏ hơn , coi thường lũ trẻ trong làng.

Hôm đó, nó gốc cây, cầm món đồ chơi của khoe khoang với khác: "Cái tao nhờ mua từ nước ngoài về cho đấy, hiếm lắm đó."

ấn đầu Thomas, còi xe lửa liền phát tiếng "đíp đíp", đặt xuống đất còn thể tự chạy.

Thằng cháu nội nhỏ của dì Lý, Anh Hào, thèm đến chảy cả nước miếng: "Hà Húc, mày chơi chán cho tao chơi với."

Hà Húc khinh thường liếc nó: "Cút cút cút, đồ nhà quê như mày làm bẩn của tao.

Tao cho mày chơi , mày tự nghịch bùn ."

Anh Hào lườm nguýt nó: "Tao là nhà quê thì , nhưng nhà tao chị gái câm khắc c.h.ế.t bố ."

Anh Hào xong liền tại chỗ hát, múa may cuồng : "Chị Hà Húc là đứa câm, em của đứa câm tên Hà Húc, Hà Húc cầm xe lửa nhỏ, nó làm em của đứa câm."

Hà Húc nó chọc tức đến phát điên, liền nhặt một hòn đá đất ném đầu nó, ném la hét: "Chị mày mới là đứa câm, tao chị! Mẹ tao đó là quỷ đòi nợ, chị sớm muộn gì cũng chết."

"Tao đánh c.h.ế.t mày, tao đánh c.h.ế.t mày, cái đồ trẻ ranh nhà quê hôi hám !"

Đến khi lớn phát hiện , đầu Anh Hào Hà Húc dùng đá rạch một vết thương dài mười centimet, đưa đến bệnh viện khâu tới 14 mũi.

Chiều hôm đó tan học, về nhà thấy ai nấu cơm, bà ngoại và đều ở nhà.

Đến tối mịt, bà ngoại cuối cùng cũng về. Mẹ vặn tai Hà Húc, bắt nó quỳ xuống đất.

Tôi ở bên cạnh làm bài tập, mí mắt cũng chẳng nâng lên.

Mẹ gào lên thất thanh với nó: "Tại con dùng đá đánh , con trả giá lớn thế nào để con về đây học ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/long-nguoi-nong-sau/chuong-2.html.]

"Con thể ngoan một chút ? Con cứ thế thì làm bạn bè ở làng, làm mà sống ?"

Hà Húc đưa ngón tay chỉ , bĩu môi : "Tại chị cả, mới mắng con. Thằng Anh Hào nó con chị gái câm . Mẹ cũng chị đến để đòi nợ , còn cho chị c.h.ế.t ?"

"Con chị như , con bố, con chị!" Nó lóc tủi .

Bà ngoại xanh cả mặt, đầu tiên mắng em trai : "Chị con là đồ đòi nợ, Thanh Thanh là đứa trẻ ngoan."

Mẹ Hà Húc xong là vì mà đánh , cơn giận bùng lên ngay lập tức: "Hà Thanh Thanh, kiếp tao nợ mày ? Mày nhất định khắc c.h.ế.t tao và em trai mày ? Mày vì mày mà tao chịu bao nhiêu tội ?"

Tôi đặt bài tập xong cặp sách, Hà Húc đang quỳ đất.

Trên khuôn mặt béo ú của nó hề chút đáng yêu nào của trẻ con, chỉ nước mũi dãi nhầy nhụa, và đôi mắt ti hí mỡ ép thành một khe hẹp.

Cái miệng há to gào , thể diễn tả sự chán ghét của đối với nó.

"Vậy thì hãy để kẻ đòi nợ thực sự tuyệt tử tuyệt tôn, sống quá mười sáu tuổi ."

Tôi như ma xui quỷ ám mà thốt những lời gần như nguyền rủa.

Vì quanh năm chuyện, giọng khàn, nhưng bốn trong nhà rõ mồn một.

Bà ngoại xông lên ôm : "Thanh Thanh, đừng những lời đó, nhà ai là quỷ đòi nợ cả."

Bà như trúng tà mà ngừng lẩm bẩm: "Trẻ con vô tư, ông trời đừng trách trẻ con bậy, bà già xin nó tạ tội!"

Bà ngoại quỳ xuống đất điên cuồng dập đầu, chốc lát trán tím bầm.

Tôi đau lòng ngăn bà , nhưng bà kéo quỳ xuống cùng: "Hà Thanh Thanh, con quỳ xuống dập đầu , với ông trời rằng những gì con đều là bậy bạ!"

Tôi cố chấp mở miệng, như thể trở thành một đứa câm.

Mẹ bật : "Mẹ, nó dám thề thốt, thì cứ xem ông trời mở mắt ."

"Mẹ cứ yên tâm, nếu cái con tiện nha đầu mà thật sự c.h.ế.t , vẫn còn con gái, còn cháu trai vàng, bọn con sẽ nuôi hết."

Bà ngoại để ý đến Bà , lay vai : "Thanh Thanh, con đổi ý ?"

Tôi vẫn im lặng lắc đầu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.

Bà ngoại thất vọng tột độ, đầu tiên trong đời tát một cái.

Tôi mặt , nén nước mắt đóng sầm cửa bỏ .

5

Sau khi chạy khỏi nhà, lang thang vô định những bờ ruộng ở thôn quê. Nông thôn trăng sáng thưa, dù đèn đóm, thứ vẫn sáng rõ ràng.

Chỉ là gặp hai nam sinh cấp ba tan học tối trong làng.

Hai em lớn hơn ba bốn tuổi, trông chừng mười bảy, mười tám. Anh lớn tên Ngô Tả, em nhỏ tên Ngô Hữu.

Hai bọn họ đây cũng từng gọi là đứa câm, bà ngoại tìm đến tận nhà mách phụ . Vì nể tình làng nghĩa xóm, gia đình họ trừng phạt hai một trận măng xào thịt.

Loading...