Trần Bân mắt trợn trừng, đỏ hoe, trừng mắt  : "Là cô! Là cô!"
Tôi vô tội xòe hai tay: "Sao  thể là  , là thằng cháu trai nhỏ của  mà."
Trần Bân tức đến mức  nhẹ, hai tay   run lẩy bẩy: "Chị cả, thằng bé  thật sự  đánh   , thứ quan trọng như thế ..."
Không đợi Trần Bân  hết,  ngắt lời  , nghiêm giọng: "Anh  gì  Trần Bân, ngày Tết mà, nhắc đến chuyện đánh đ.ấ.m gì chứ, thật là làm mất hòa khí."
"Người   thì vô tội. Một đứa trẻ con thì  gì chứ, đừng làm mối quan hệ gia đình căng thẳng quá!"
Tôi dùng chính lời Trần Bân   để trả   .
Trần Bân dường như  thể chịu đựng thêm nữa: "Các   , vì mấy tờ giấy    chạy vạy bao lâu, cùng khách hàng uống rượu đến xuất huyết  dày, mỗi ngày thức đêm đến ba giờ sáng ! Bây giờ chỉ một câu nó  , đúng là nó  !  nó  hủy hoại bao nhiêu tâm huyết của  chứ!"
Mẹ Trần Bân ấp úng,   nên lời.
Chị Trần Bân và  rể Trần Bân, chỉ  cúi đầu thấp hơn.
Người duy nhất  thể lên tiếng vẫn là : "Thôi  , dù  cũng là  một nhà, ngày Tết mà, làm loạn cái gì chứ."
Trần Bân đá đổ bàn : "Làm loạn! Tôi còn  làm loạn nữa! Mẹ kiếp, vì mấy tờ giấy   ngày nào cũng  làm chó cho  ! Mất mấy tờ giấy   còn chẳng giữ  việc làm nữa!"
Tôi vẫn lạnh lùng: "Mất việc thì về nhà  hưởng phúc . Tôi   vẫn  việc làm ,   thể nuôi , làm một ông nội trợ,  cứ âm thầm mà vui ."
Trần Bân    đến càng tức điên, trực tiếp lôi Tiểu Thiên từ trong lòng chị Trần Bân , kéo  phòng  đánh cho một trận tơi bời.
Trần Bân thật sự tức giận, Tiểu Thiên  đánh đến mức  thét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/long-da-dan-ba/chuong-6.html.]
07
Chị Trần Bân ở bên ngoài    mắng: "Trần Bân! Trả con trai  đây! Không  chỉ là mấy tờ giấy rách thôi ! Cậu  cần thiết  như thế !"
Mãi đến khi tiếng động trong phòng yếu dần,  rể của Trần Bân mới phá cửa xông .
Chị Trần Bân   thấy cảnh tượng trong phòng thì hét lên một tiếng  lao  Trần Bân,  cắn  đánh.
"Trần Bân khốn nạn! Nó là cháu ruột của mày mà!"
Tiểu Thiên  đánh đến ngất lịm.
Khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt và nước mũi.
Mông bé rỉ máu.
Anh rể của Trần Bân  nhịn  đ.ấ.m cho Trần Bân một cú: "Mẹ kiếp, bao nhiêu tiền tao trả cho mày, mày  dám đánh con trai của tao!"
Chị Trần Bân vẫn còn  lóc chửi rủa: "Thằng g.i.ế.c  khốn nạn!"
Trần Bân  đánh rách khóe miệng, m.á.u chảy ,    đầu  chị gái  một cách mơ hồ: "Chị, em sai  ? Công việc của em mất , tâm huyết  hủy hoại , em chỉ đánh nó một trận để xả giận, cũng   ư?"
Chị Trần Bân vẫn còn : "Con trai  đương nhiên là quan trọng nhất! Công việc của  mất thì  chứ! Cậu đáng đời!"
Trần Bân tức đến bật , ngả   , giọng  đầy châm biếm: " thế, con trai chị là quan trọng nhất!  đó là con trai của chị,   con trai của  rể ?"
Lời   thốt , vẻ mặt chị Trần Bân lập tức cứng .