Trần Bân căng mặt   gì, rõ ràng vẻ mặt   cũng đồng tình.
Tôi gật đầu,   gì thêm.
Mẹ Trần Bân vẫn còn lải nhải về chuyện ổ khóa, cuối cùng Trần Bân đành  bỏ tiền  để bà   cái mới.
Bà  bất mãn nhận lấy, còn lườm  một cái.
Mấy ngày còn  khá yên bình, gia đình Trần Bân  dám để  nấu cơm nữa.
Tôi liền thuận thế  dài  giường nghỉ ngơi.
Cũng vì thế,  Trần Bân càng  nhiều ý kiến về  hơn.
  cũng  quan tâm, họ càng tức giận,  càng vui vẻ.
Qua Tết, chị cả và  rể của Trần Bân đến chơi.
Chắc hẳn  Trần Bân    ít lời  về  với họ, thế nên chị cả của Trần Bân, Trần Băng,  thấy    giọng mỉa mai: "Ôi, em dâu, bây giờ mới dậy cơ ?  là  phúc thật đấy, ở nhà chồng mà cũng  thể ngủ nướng đến nắng  lên ba sào."
Tôi gật đầu, tỏ ý chị    sai.
Chị Trần Bân cứ tưởng  sẽ  hổ,  chuẩn  cả một rổ lời giáo huấn, nhưng    nhẹ nhàng một cái gật đầu.
Uất ức một bụng lời   mà   .
Tức đến đỏ cả mặt.
Tôi thầm thấy buồn .
Chỉ là  nhanh,    nổi nữa.
"Mẹ ơi,  ơi,  xem con vẽ   !"
Thằng cháu trai lớn hớn hở cầm bức vẽ của , khoe khoang cho   xem.
"Tiểu Thiên giỏi quá! Vẽ  thật đấy!"
"Xem cháu ngoại của bà , đúng là thông minh!"
Tôi tò mò liếc .
Lại thấy những màu sắc  đó  chút quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/long-da-dan-ba/chuong-4.html.]
Nhìn kỹ , ngay cả tờ giấy đó cũng  quen thuộc.
Quan sát kỹ một lúc,  đột nhiên giật  bật dậy!
Đây là bản hồ sơ đấu thầu trị giá một triệu!
Tôi kích động lao tới giật lấy từ tay đứa bé, sắc mặt méo mó.
"Con tìm tờ giấy  ở   ?"
Có lẽ do sắc mặt  lúc đó quá khó coi, thằng cháu trai lớn  dọa sợ  im  dám nhúc nhích.
"Ở... ở... ở trong cái hộp trong phòng."
"Phòng nào?"
"Phòng ở giữa! Huhu!"
Nói xong,  lẽ là  cố gắng chịu đựng  lâu, nó chạy  lòng   òa lên.
Căn phòng ở giữa, chính là phòng  và Trần Bân đang ở.
Tôi  những nét vẽ tươi sáng  tờ giấy, đoán chừng đều là từ cây son môi phiên bản giới hạn của .
05
Mắt  tối sầm, nghẹn ứ một  suýt ngất xỉu.
Chị Trần Bân  bắt đầu làm khó dễ: "Chẳng qua là trẻ con lấy mấy tờ giấy  vẽ vời thôi, cô là  lớn mà cứ làm quá  chuyện lên thế! Ai thèm mấy tờ giấy rách của cô chứ!"
Mẹ Trần Bân cũng lạnh mặt: "Ngày Tết mà mày làm loạn cái gì !"
Trần Bân cũng  hài lòng  : "Chẳng qua chỉ là mấy tờ giấy thôi, lát nữa  mua cho cô thêm mấy tờ khác."
Tôi khóe miệng giương lên nụ  lạnh: "Giấy ư? Anh   tờ giấy  đáng giá bao nhiêu ?"
Chị Trần Bân khinh thường: "Thì  là  tiền , em dâu,   bao nhiêu tiền chứ? Mấy tờ giấy rách nát mà cứ lôi  mãi  dứt?"
Ngay cả  rể đang trầm mặc bên cạnh cũng hiếm khi lên tiếng: "Là  của con trai , em dâu cứ  giá ."
Lời   thốt , vợ chồng   kẻ tung  hứng,  bỗng trở thành kẻ   điều.
Tôi cũng   nhiều, trực tiếp : "Một triệu."
Lời  dứt,  Trần Bân lập tức nhảy dựng lên: "Bao nhiêu! Bao nhiêu? Một triệu! Lâm Nguyệt Nguyệt, con tiện nhân ăn ngàn nhát d.a.o , mày dám đòi thật ! Một tờ giấy rách mà mày dám đòi một triệu! Mày đúng là   sống nữa !"