Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Nữ tổng quản hoảng hốt khi lính gác lệnh khám xét xe. Mahamud khẽ gật đầu trấn an để bà yên tâm. Dù đây cũng là chuyện trong dự tính, hơn nữa Lam Anh cũng kiên cường, nhất định vương phi của họ thể vượt qua thử thách cuối cùng .
Mahamud giải thích với đám lính gác rằng xe của họ chở rau củ tới chỗ ông Oman. Giấy tờ đều đầy đủ.
Quả nhiên đám lính gác nghi ngờ Lam Anh. Chúng lớn:
“Một thằng nhãi nhỏ thó thế mà chúng mày cũng thuê làm bốc vác ?”
Lam Anh tỏ vẻ ngây ngô hiểu những gì đám lính . Mahamud dặn cô vai một câm điếc bẩm sinh.
Lúc , Mahamud hiệu cho Lam Anh bê đồ.
“Mang cà chua đây.”
Lam Anh thấy liền bưng một sọt cà chua lớn lên, dấu rằng bản thể làm việc chứ loại vô tích sự như đám lính .
Một gã đàn ông lớn tuổi trong nhóm qua Lam Anh một lượt :
“Người bản xứ.”
Mahamud khẽ gật đầu:
“Cậu là con lai. Bị câm nên bố ruột ruồng bỏ. Mẹ từng là hầu tại gia đình .”
“Câm bẩm sinh ?”
“ .” Mahamud đáp.
lúc , gã đá cho Lam Anh một cái khiến cả cô và sọt cả chua lăn xuống đất. Lam Anh cắn răng chịu đựng, cho bản phát một âm thanh nào.
Nữ tổng quản thiếu chút nữa lao tới chỗ Lam Anh, cũng may là Mahamud nhanh chóng dẫm lên áo bà để ngăn .
Nếu để lộ phận thật của Lam Anh, đừng là tới chỗ vương gia mà e rằng đám bọn họ còn bỏ mạng.
Lam Anh kiên cường lên, nhặt từng quả cà chua cho sọt.
Gã đàn ông lớn tuổi thấy liền ném cho Lam Anh hai đồng xu trong túi:
“Coi như mua chỗ cà chua cho ngươi.”
Nói xong, gã tiếp lời:
“Cút mau để xe khác còn qua cửa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/loi-yeu-chua-noi/chuong-33.html.]
Mahamud vội vàng đẩy Lam Anh và cả sọt cà chua thùng xe. Hắn lời cảm tạ với tên lính già lập tức rời . Phải nhanh chóng xử lý vết thương của vương phi nếu sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà vương gia Hasan.
Vừa nếu vương phi thông minh, kiên cường nhất định chẳng thể an qua chốt chặn.
“Vương phi Lam Anh. Thần xin vì khiến chịu khổ .”
Lam Anh nhoẻn miệng :
“Vừa cũng thấy đau. Chỉ sợ làm hỏng việc lớn thôi.”
Nữ tổng quản lau vết thương chân Lam Anh, nhịn mà cảm thán:
“Bị thương đến mức mà còn .”
Lam Anh xuýt xoa:
“Vừa đau mà. Bôi thuốc mới xót. Giờ ?”
Nữ tổng quản bật :
“Người đó… khác nào trẻ con ?”
Lam Anh mấy lời liền bật . Là những lời cô với cô. Mong rằng chuyện sẽ sớm định để cô thể về thăm gia đình. Chắc hẳn bố cô ở nhà cũng mong tin tức của con gái.
…
Gã chỉ huy điên tiết đập tay xuống bàn:
“Mẹ kiếp. Toàn một lũ ăn hại. Chúng mày ngọc bội là thế nào hả?”
“Cả đoàn như làm của ai.” Mấy gã bên xì xào.
“Ý tao là kẻ mang nó phận cao quý. Chúng mày hiểu ? Là ngọc lục bảo của tiên đế. Là Lam Anh. Là cô đó.”
Một kẻ lên tiếng:
“Dù bắt cô nhưng việc Lam Anh bất chấp nguy hiểm tới nơi chứng tỏ vương gia Hasan thực sự thương.”
Gã chỉ huy lớn:
“ . Mau báo cho vương gia Assaad tin . Nhất định ngài sẽ thưởng cho chúng .”