Sau khi Lam Anh “đánh chén” no say, Hasan vui vẻ :
“Em xem phim ?”
Lam Anh khẽ gật đầu, lâu lắm cô thời gian thư giãn như , cô cũng cùng hẹn hò như bao căp đôi khác.
“Chúng sẽ tới rạp ?”
Hasan mỉm :
“Sang phòng kế bên. Anh làm cách âm cực luôn đó. Cho dù la hét cũng ai .”
Lam Anh bật , lẽ nào cho cô xem phim kinh dị sợ mất mặt nên cách âm để đám bên ngoài tiếng thét của vương gia.
Xem hôm nay cô mở mang tầm mắt . Thì điểm yếu của Hasan chính là tải nổi phim kinh dị.
…
Lam Anh ngạc nhiên tới nỗi thốt nên lời, hình ảnh thuộc về quê hương của cô lượt hiện mắt. Cô nhớ những buổi dạo phố cùng gia đình, thèm cảm giác lê la mấy quán ăn vỉa hè ngon nức tiếng.
Một tiếng chuông cửa vang lên, bố của cô trong bộ trang phục thể thao giản đơn vội vàng mở cổng.
“Anh là…”
Người đàn ông đáp bằng giọng Anh Mỹ chuẩn chỉnh. Anh là bạn của Hasan, hôm nay đường đột xuất hiện là lời thông báo với gia đình của Lam Anh.
Nghe tin con gái khoẻ mạnh bình an còn gặp Hasan như nguyện ước khiến ông bà Thiên Minh rơi nước mắt.
“Lam Anh… Bố con thật lòng với đàn ông đó. Bố cũng tin tưởng . … con … nơi vẫn luôn là nhà của con…”
Mẹ của Lam Anh lên thành tiếng:
“Nếu cuộc sống như ý, con hãy dũng cảm lên, bố sẽ luôn ở bên con.”
“Hasan… chú hiểu ý của cháu... Chúng đồng ý gả Lam Anh cho cháu. Tất nhiên là cháu hỏi ý con bé, ở đây chuyện cha đặt con đấy. Ta sẽ giữ lễ vật , đặt nó trân trọng bàn thờ tiên tổ, chờ ngày hai con về nhà báo cáo với các đấng linh thiêng.”
Lam Anh gục đầu Hasan, nấc lên như một đứa trẻ. Cô còn làm để liên lạc với gia đình thì Hasan một bước.
Hasan mỉm :
“Mẹ em còn gửi một chiếc vòng cho em nữa.”
Vừa thấy chiếc vòng ngọc bích, Lam Anh nhận ngay là món đồ cô chuẩn từ khi hai con còn nhỏ. Lam Anh nghịch ngợm, ít lấy trộm xem, cũng may là từng làm xước rơi vỡ.
Cô nhỏ giọng :
“Vậy là đồng ý gả con gái .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/loi-yeu-chua-noi/chuong-29.html.]
Hasan mỉm :
“Anh hai phiếu của phụ . Còn thiếu của em nữa thôi đó.”
Dứt lời, Hasan quỳ xuống mặt Lam Anh:
“Đồng ý lấy nhé.”
Lam Anh vội vàng đỡ lên, còn thì Hasan tiếp lời:
“Sẽ đám cưới cổ tích, cũng chẳng của hai chúng , chỉ những bạn xuất hiện mà thôi. Anh xin vì thể lo cho em như , thậm chí… ngày mai lên đường . Anh sợ cơ hội bên em, sợ cho em hiểu yêu em nhiều thế nào. Anh ích kỉ và ngu ngốc khi cầu hôn em lúc … tha cho Lam Anh?”
Lam Anh lắc đầu như trống bỏi:
“Không ngốc… ích kỉ… Lam Anh cũng ở bên Hasan cho dù chỉ còn một ngày.”
Hasan nhẹ nhàng ôm cô lòng:
“Cảm ơn em… cảm ơn vì xuất hiện trong cuộc đời .”
…
“Vương gia… lâu mới ngày vui như . Người chịu khó yên một chút. Còn tỉa râu và chỉnh y phục nữa.”
Tuấn Hưng bật khi đám của Hasan khó khăn lắm mới giữ vương gia của bọn họ. Anh nghiêm giọng cảnh cáo:
“Không vội vàng… … cầm thú…”
Hasan nghệt mặt:
“Cầm thú là ?”
“À… em gái vẫn còn yếu. Tôi nghĩ thể cưới nhưng thể động phòng.”
Hasan đen mặt. Hắn đương nhiên là chịu. Hắn sẽ theo cái tên mặt trắng .
Nhìn vẻ phục của Hasan, Tuấn Hưng đưa bức thư tay con dấu riêng của ông Thiên Minh cho :
“Chúng trông cậy cả con. Bảo vệ và chăm sóc Lam Anh nhé con trai.”
Hasan giành lấy bức thư từ tay Tuấn Hưng:
“Ai bảo cái là của ? Chữ H là Hasan, Hưng. Bố vợ quý như con đẻ nên gọi hiểu ?”
Nói , cầm bức thư rời , miệng làu bàu:
“Dám xem trộm thư của . Đợi đám cưới xong sẽ mang theo cho thế nào là rèn luyện.”