LỜI YÊU CHƯA NÓI - CHƯƠNG 27

Cập nhật lúc: 2025-07-21 04:14:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lam Anh bước khỏi phòng liền giật bởi đàn ông cao lớn trong bộ trang phục quần jean xanh đen, áo phông thể thao màu trắng án ngữ cửa.

Cô hét lớn:

“Anh… thường rời từ sớm ?”

Hasan bật . Không cô gái cho rằng thể tự do trong cung điện đều là nữ nên mới trạng thái chứ? Vốn dĩ nơi là Hasan thu xếp cho riêng Lam Anh, Tuấn Hưng bác sĩ khác tới cũng đều theo lịch và căn bản là thể tự do .

“Anh cái gì ? Em chải tóc trông kỳ cục lắm ?”

lúc , nữ tổng quản lên tiếng:

“Vương gia. Người gặp tiểu thư cũng cần đợi cô trang phục . Mới năm giờ sáng, tự nhiên ngài đây hét mới là lạ đó.”

Dứt lời, nữ tổng quản cầm chăn choàng lên Lam Anh.

“Thấy trời chuyển mưa nên cất chiếc chăn ưa thích của tiểu thư . Những việc cần tự làm.”

Nói xong, bà hiệu cho Lam Anh rời sang với Hasan:

“Muốn cùng tiểu thư chơi thì ngài hẹn . Hơn nữa ngài thường xuyên vắng mặt nên Lam Anh quên mất con sói đói tự do nơi .”

Hasan ngượng ngùng:

“Ta cố ý. Ta sẽ xuống nhà đợi em . Phiền tổng quản chuyển lời tới Lam Anh.”

Nữ tổng quản tủm tỉm , gõ cửa phòng của Lam Anh:

“Tiểu thư… Người cần trốn nữa. Cái kẻ háo sắc đuổi .”

Lam Anh mặt mũi đỏ bừng, mở cửa phòng cho tổng quản. Cô lí nhí giải thích:

“Cháu… cháu quên mất. Cháu cứ nghĩ Hasan từ sớm .”

Nữ tổng quản tự tay lấy chiếc váy màu xanh nước biển trong tủ đưa cho Lam Anh.

“Váy vương gia chuẩn từ lâu . Nhất định ngài tiểu thư mặc nó. Hôm nay chắc chắn vương gia cố gắng dành thời gian riêng cho .”

Lam Anh vui vẻ nhận lấy váy từ tay nữ tổng quản.

“Cháu cảm ơn ạ.”

“Đừng nhắc tới ơn với huệ, từ ngày cháu tới đây ai cũng thấy vui.”

“Cháu ạ? Cháu làm gì ?”

“Tại chúng nghĩ vương gia chỉ mê ngựa. Ai ngờ trong lòng ngài khiến thực sự hiếm khó tìm. Đừng vương gia, đến cũng mê mẩn dáng vẻ đáng yêu của cháu.”

Lam Anh hổ, vội xua tay:

“Cháu nữa . Cháu đồ đây…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/loi-yeu-chua-noi/chuong-27.html.]

Tổng quản tủm tỉm . Phải khó khăn lắm vương gia nhà bà mới một ngày của riêng . Chắc chắn ngài dành trọn thời gian ở bên Lam Anh.

“Hasan… nơi là…”

Lam Anh tin mắt khi mặt là một ngôi nhà sàn bằng gỗ đặt trong khuôn viên ngập tràn cây xanh.

“Còn trồng cả hoa sen nữa… Tuyệt quá.”

Hasan mỉm , thấy nét mặt tươi vui của Lam Anh, uổng phí công sức khi cho chuẩn món quà .

“Hoa sen là quốc hoa của Việt Nam. Anh chỉ em bớt nỗi nhớ nhà khi đến nơi .”

Lam Anh nhoẻn miệng , chỉ tay mấy chú cá bảy màu đang tung tăng bơi lội trong ao nhỏ.

“Hình như cho chúng ăn quá nhiều . Con nào con nấy béo núc chứ thon gọn như ở nhà em.”

Nói xong, cô tiếp lời:

“Có lẽ mấy tháng nữa sẽ hoa đó. Phải mùa hạ mới hoa sen.”

Hasan mỉm :

“Anh uống sen mà em kể, cũng ăn chè hạt sen nấu với long nhãn nữa.”

Lam Anh khẽ gật đầu.

“Em sẽ chăm sóc hoa thật . Nhất định sẽ chiêu đãi tứ gia món ăn mà ngài yêu thích.”

Đầu óc Hasan xa vạn dặm. Hắn chăm chú bông hoa mặt , chẳng hiểu hai tai bỗng nóng dần lên. Hắn còn rõ mồn một lời dặn dò của tổng quản.

“Tiểu thư sức khoẻ , cần nghỉ ngơi, tránh vận động mạnh. Hơn nữa vương gia làm gương cho dân chúng, khác thể giữ lễ nhưng ngài nhất định làm. Tôi ngài tư tưởng hiện đại nhưng… Nói tóm cấm ngài hành động mật với tiểu thư ngày thành .”

Hasan nghĩ tới đây liền ho khan vài tiếng. Nữ tổng quản thực sự quá nghiêm khắc, hơn nữa trong mắt bà là một tên cầm thú ? Đương nhiên Lam Anh bình phục nhưng bắt thề độc thì thật là quá đáng.

“Hasan… đấy chứ? Từ lúc chúng bước đây lạ lắm.”

Hasan vội xua tay:

“Không . Không . Chỉ là đang nghĩ đến trưa nay ăn món gì thôi.”

Lam Anh bật . Từ khi nào cái tên Hasan chú tâm chuyện ăn uống như ? Hay là sáng nay bỏ bữa nên đói?

Nghĩ , Lam Anh lập tức kéo Hasan lên cầu thang gỗ để bước trong nhà sàn.

“Để xem nơi đồ gì để nấu ăn nào…”

 

Loading...