LỜI YÊU CHƯA NÓI - CHƯƠNG 20

Cập nhật lúc: 2025-07-20 11:02:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lam Anh… tỉnh dậy mau lên.”

Tiếng thì thầm của Tuấn Hưng cùng động tác lay nhẹ vai khiến Lam Anh bừng tỉnh.

“Anh thấy mùi khét.”

Lam Anh ngơ ngác Tuấn Hưng thì thêm:

“Mau thu dọn hành lý chỗ khác. Anh sợ nơi an .”

ông lão đó hứa đưa chúng sang bên . Bây giờ…”

Lam Anh hết câu thì tiếng ngựa ngày một gần khiến cô thể cảnh giác. 

Lam Anh cùng Tuấn Hưng chạy thì cảnh tượng bên ngoài khiến họ sợ tới mức mồ hôi vã như tắm.

Những binh sĩ với trang hiện đại vây quanh khu nhà của ông lão đánh cá. Người đàn ông bụng giúp đỡ họ đang quỳ rạp đất và khống chế bởi hai đàn ông lực lưỡng.

Thấy Lam Anh, ông lão hô lớn:

“Chạy … mau chạy của Hasan bin Said…”

Ông lão kịp hết câu một tên trong đó dùng d.a.o đ.â.m gục.

Lam Anh hét lên, chạy về phía ông lão.

ở nơi coi thường luật pháp tới . Cô quân lính của Hasan tàn bạo đến thế.

Lẽ nào cô sai khi tới nơi .

đây là vùng giáp ranh giữa nước M và vương quốc X. Đội quân của Hasan tới đây chẳng khác nào đang xâm lược nước láng giềng.

lúc , tên chỉ huy quỳ xuống mặt Lam Anh.

“Tiểu thư… khiến hoảng sợ . Vương gia chúng tới đón .”

Dứt lời, phụ nữ duy nhất trong đoàn tới bên cạnh Lam Anh. Cô mỉm :

“Xin tiểu thư và quý ngài đây theo chúng trở về vương quốc X. Vương gia nhớ .”

Lam Anh lúc chẳng khác nào kẻ mất hồn. Cô chạy tới phía Tuấn Hưng, nước mắt trào , một lời cũng thể .

Tuấn Hưng dù hiểu câu chuyện nhưng cái tên Hasan bin Said thốt từ ông lão khiến ám ảnh.

Đó chính là sự sợ hãi đến tột cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/loi-yeu-chua-noi/chuong-20.html.]

Anh ôm lấy Lam Anh:

“Đừng sợ. Có ở đây .”

lúc , tên chỉ huy dùng kiếm chĩa Tuấn Hưng:

“Ta sẽ trừng trị ngươi vì dám vô lễ với vương phi tương lai.”

Nói , vung gươm lên như thể lấy mạng Tuấn Hưng. Lam Anh sợ hãi, vội lấy chắn cho .

Tên cầm đầu lớn:

“Người chúng g.i.ế.c thì mau lên đường về hoàng cung. Vương gia đang đợi ở đó.”

Dứt lời, phẩy tay, một tên lính kéo Tuấn Hưng lên ngựa còn phụ nữ duy nhất trong đoàn cũng cùng Lam Anh rời .

Họ để ngựa tại một doanh trại sát biên giới nước M đưa Lam Anh và Tuấn Hưng lên một chiếc thuyền nhỏ để sâu bên trong vương quốc X. 

Những cảnh tượng quen thuộc dần hiện mắt nhưng tâm trạng của Lam Anh khá hơn là bao. Cô vẫn dù chỉ một lời.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một đàn ông trong trang phục truyền thống dần hiện . Đã nhiều ngày trôi qua vẫn hề tin tức của thương. Hasan nhớ với Lam Anh về dòng sông nối liền vương quốc X và đất nước láng giềng. Hắn tin chắc cô sẽ theo đường mà tới nên chờ ở đây gần một tuần.

“Vương gia… chúng về thôi. Không thể ở mãi nơi .”

Tiếng của Mahamud kéo Hasan về thực tại. Cuộc chiến vẫn hồi kết, và các chị dâu còn đang chờ

Hasan rút cây sáo khỏi túi thổi một khúc nhạc như để xoa dịu chính sự bất an đang ngự trị trong con .

Đời chẳng khác nào một bản nhạc với đủ những thanh âm trầm, bổng. Lúc tự do thể giữ yêu bên cạnh. Hiện giờ trọng trách đè nặng vai, yêu cũng vì mà tới nhưng Hasan tìm Lam Anh. Đến cả tính mạng của cô cũng thể bảo đảm.

Hasan bật nhưng nước mắt rơi.

“Anh nhớ em…”

lúc , tiếng hô hoán của một tên lính gác truyền tới:

“Vương gia… vương gia… ngài Mahamud…”

Hasan thì tên lính quỳ xuống:

“Bẩm vương gia. Hai đàn ông và một phụ nữ nước ngoài bắt giữ. Trong hành lý của phụ nữ còn miếng ngọc lục bảo mà tiên đế tặng cho thượng khách.”

 

Loading...