Sau đêm đầu tiên trở về quá khứ, tôi gần như không ngủ.
Một phần vì bối rối, một phần vì sợ bản thân sẽ tỉnh dậy, rồi mọi thứ chỉ là mơ.
Nhưng khi ánh nắng sớm lọt qua cửa sổ, soi lên tấm danh thiếp lạnh băng của Trần Viễn đặt trên bàn, tôi biết – đây là cơ hội thực sự.
Cơ hội duy nhất để tôi làm lại.
Sáng hôm đó, tôi mặc một chiếc váy đơn giản, búi tóc gọn.
Gương mặt trong gương trông bình thản, nhưng sâu bên trong, tôi đang run.
Hôm qua, tôi nói muốn hủy hôn.
Tôi làm vậy không phải vì ghét anh – mà vì tôi muốn lần này, chúng tôi không phải gắn với nhau bởi gia tộc, danh nghĩa.
Tôi muốn tình yêu thật sự.
Nhưng… tôi cũng hiểu, anh sẽ không dễ dàng tiếp nhận một người phụ nữ từng tuyên bố “hủy hôn” rồi lại đột nhiên thân thiết.
Mọi thứ phải bắt đầu từ những bước nhỏ.
Tôi tìm đến công ty anh – Tập đoàn Minh Độ – lúc 9 giờ sáng.
Quầy lễ tân tiếp đón tôi bằng ánh mắt tò mò xen lẫn dè dặt.
“Xin lỗi, cô hẹn trước chưa ạ?”
Tôi mỉm cười:
“Tôi chỉ muốn gửi tài liệu. Nếu được, phiền chuyển đến tay Tổng Giám đốc Trần.”
Họ thoáng bối rối, nhưng vẫn lịch sự nhận.
Trong chiếc phong bì tôi gửi có bản sao dự án Đông Thành – dự án mà kiếp trước anh đã thất bại vì bị gia đình tôi ngầm phá hoại.
Kèm theo là một tờ giấy duy nhất, tôi viết bằng nét chữ mềm:
“Tôi tin anh. Đừng từ bỏ dự án này.”
Tôi không để lại tên.
Tôi biết anh sẽ nhận ra chữ viết của tôi – dù chúng tôi còn xa lạ.
Chiều cùng ngày, tôi lặng lẽ đứng ở tầng cao của quán cà phê bên kia đường, nhìn về tòa nhà kính đồ sộ.
Mười năm trước, tôi chưa từng quan tâm anh bận rộn thế nào, mệt mỏi ra sao.
Kiếp này, tôi muốn hiểu anh – bắt đầu từ công việc mà anh yêu nhất.
Tôi theo dõi lịch trình của anh, nhìn cách anh rời phòng họp với vẻ mặt lạnh lùng, thấy anh nhíu mày gọi điện thoại suốt gần một giờ đồng hồ, đôi khi chỉ im lặng ngồi trước màn hình vi tính đến quên cả uống nước.
Ánh mắt ấy – ánh mắt kiên nghị mà tôi từng nghĩ là vô cảm – thật ra chứa đầy mệt mỏi.
Tôi bỗng thấy hối hận.
Nếu năm xưa tôi biết anh cố gắng đến thế, có lẽ tôi đã không vô tâm.
Tối hôm đó, tôi quay lại căn hộ anh thuê tạm.
Lần này, tôi mang theo một hộp cơm.
Món anh thích – cá hấp gừng – món duy nhất tôi từng nấu cho anh trong kiếp trước, nhưng khi đó chỉ là để “làm tròn nghĩa vụ”.
Tôi gõ cửa.
Hồi lâu sau, anh mới mở, khuôn mặt rõ mệt mỏi.
“Cô… tới làm gì?”
Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tôi chỉ… muốn nấu chút gì đó cho anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lo-vao-tim-anh/chuong-3-chu-dong-tiep-can-mot-co-gai-khong-con-vo-tam.html.]
Anh cau mày:
“Không cần. Chúng ta đã hủy hôn. Tôi và cô… chẳng còn quan hệ.”
Tôi không lùi.
“Nhưng tôi nợ anh một bữa ăn.”
Anh thoáng sững người.
Nhìn sâu vào mắt tôi, như muốn tìm xem tôi đang đóng kịch hay thành thật.
Cuối cùng, anh nghiêng người nhường lối.
Giọng khàn đi:
“Tùy cô.”
Tôi dọn cơm trên bàn.
Cá hấp gừng bốc khói, mùi cay nhẹ lan khắp phòng.
Anh ngồi đối diện, im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cầm đũa – động tác hơi cứng.
Một miếng.
Rồi hai miếng.
Rồi anh đặt đũa xuống, khẽ khàng:
“Tô An, cô muốn gì?”
Câu hỏi ấy – kiếp trước tôi từng nghe, khi anh đã quá mệt mỏi để giả vờ không quan tâm tôi.
Nhưng lần này, tôi trả lời thật khẽ:
“Tôi không muốn gì. Chỉ muốn đối xử tốt với anh.”
Anh cười nhạt – nụ cười chua chát:
“Cô không cần tỏ ra tử tế. Tôi không tin.”
Tim tôi nhói lên.
Nhưng tôi hiểu – để anh tin, không thể chỉ trong một ngày.
Hôm sau, tôi về nhà.
Nhưng vẫn để lại một bình trà gừng nhỏ, kèm mẩu giấy:
“Uống khi thức khuya. Sẽ dễ ngủ hơn.”
Khi tôi quay lưng bước ra hành lang, tôi không thấy anh lặng lẽ đứng phía sau cánh cửa, ngón tay khẽ vuốt lên dòng chữ tôi để lại.
Một tuần sau, anh bắt đầu nhận ra – tôi không biến mất.
Ngày nào tôi cũng gửi chút gì đó: một tài liệu anh cần, một ly cà phê, đôi khi chỉ là vài câu nhắn nhủ:
“Đừng quên ăn.”
“Hôm nay mưa. Đừng lái xe nhanh.”
Một đêm, khi tôi đang đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh, điện thoại rung lên.
Tin nhắn vỏn vẹn bốn chữ:
“Tại sao là tôi?”
Tôi biết, anh bắt đầu d.a.o động.
Tôi nhắm mắt, trả lời:
“Vì… tôi không muốn lần này bỏ lỡ anh.”