Khi  rõ định vị của Vưu Uyển và định vị hiện tại của  ,  hít một  thật sâu.
 
Thời đại học  từng  bắt cóc.
 
Điều  khiến Nhiếp Tranh  ham  kiểm soát  đến mức bùng nổ.
 
Điều  thể hiện cụ thể ở việc giữa  và    một ứng dụng nhỏ  thể xem vị trí của đối phương.
 
Bây giờ, ứng dụng định vị đó.
 
Và định vị của Vưu Uyển   vặn  ở cùng một khách sạn.
 
Tôi  chằm chằm  định vị đó một lúc lâu, suýt chút nữa bật  vì tức.
 
Thì  đây là cái mà   gọi là   ngoài bàn chuyện làm ăn.
 
Nghĩ đến việc họ vẫn ở cùng   giờ ,  lẽ tối nay còn  những “dự án” khác… 
 
Khi  phản ứng , răng  cắn chặt.
 
Tôi kìm nén ý định  chạy đến đó để chất vấn.
 
Dù  thì nếu  gì thật thì chạy đến cũng  xong xuôi .
 
Hơn nữa,  dùng  phận gì để ngăn cản?
 
Em gái ?
 
Đừng đùa nữa.
 
Thế là  hẹn cô bạn : [Đi bar ?] 
 
Hiểu Hiểu gọi điện đến ngay lập tức, vô cùng kinh ngạc : “Có  WeChat của tớ hỏng  ?
 
Anh trai kiểm soát của  mà  chịu cho   ngoài chơi  buổi tối ? Chẳng  xưa nay đến 9 giờ tối,    thúc giục  về nhà  ?”
 
Tôi kể   chuyện, Hiểu Hiểu lập tức nổi trận lôi đình: “Cậu chờ đấy, chị em sẽ sắp xếp cho  một nơi  trai  sáu múi, đảm bảo tối nay  hài lòng!”
 
…
 
Tôi cố ý mang theo điện thoại.
 
Quả nhiên, xe của Hiểu Hiểu  chạy  mười phút, điện thoại của Nhiếp Tranh  gọi đến.
 
Tôi   máy.
 
Tin nhắn của   nhanh chóng gửi tới. 
 
[Muộn thế  em  ?] 
 
[Nghe điện thoại.] 
 
[Đừng để  lo lắng.] 
 
…
 
Tôi hài lòng tắt màn hình, phớt lờ một loạt tin nhắn phía  của  .
 
Anh ở đó với  phụ nữ khác ân ái.
 
Còn  lo lắng cho ?
 
Muốn chọc  ai chứ?
 
Hiểu Hiểu  đưa  đến Câu lạc bộ Hắc Mã nổi tiếng nhất thành phố.
 
Thậm chí còn mua vé VIP hàng đầu.
 
Cô  vung tay một cái: “Nghe chị , lát nữa cưng sẽ hiểu thôi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lo-tay-bo-thuoc-anh-trai/chuong-4.html.]
Màn trình diễn  bắt đầu, mắt    thể rời .
 
Chà chà, trai  sáu múi, cơ bắp cuồn cuộn, chiếc thắt lưng da đen bóng bó chặt  cặp đùi săn chắc.
 
Mỗi  họ nhún nhảy, bên  khán đài  vang lên những tiếng la hét điên cuồng.
 
Tôi nhanh chóng hiểu  vì  Hiểu Hiểu  chọn chỗ .
 
Bởi vì, cái chỗ quỷ quái ,  nó, đây là khu vực tương tác!
 
Tôi tận mắt chứng kiến một trai  sáu múi cao 1m90, nặng 90kg  sân khấu nhảy xuống, một tay ôm cô gái tóc xoăn lên,  ghé sát  cô, nắm tay cô ấn lên n.g.ự.c   trượt xuống, gần như chỉ cách phần  vài milimet, động tác ám  đến mức hormone bùng nổ.
 
Sau một loạt chiêu trò,  thấy cô gái  đỏ bừng mặt trông như thiếu oxy, chỉ  run rẩy nhét tiền  quần của  đàn ông đó. 
 
Ôi trời,   dù thiếu oxy nhưng tay vẫn sờ  cơ bụng,  thể vẫn nhét  tiền  quần, thật đáng sợ quá!
 
Hiểu Hiểu  đến mức mắt híp : "Cậu thấy ?"
 
Tôi tỉ mỉ đánh giá một chút, cái tay hư  ngừng nắm bóp trong  khí: "Tớ thấy cơ n.g.ự.c của  vẫn  bằng  tớ, cơ bắp  trông cứ như bơm thuốc ,   yếu."
 
Hiểu Hiểu: "... Cậu cứ  thẳng là  chỉ thích   !"
 
Tôi  híp mắt nháy mắt với  : "Ừm thì…"
 
Tôi từ chối màn trình diễn của nam tiếp viên   lên  , Hiểu Hiểu xua tay đuổi  ,    với vẻ mặt "hận sắt  thành thép".
 
"Thịt  dâng đến miệng , cái vẻ trinh tiết liệt nữ   bày cho ai xem!"
 
"Tớ  chẩn đoán là thận hư, thầy thuốc Đông y bảo tớ đoạn   kiêng dục." Tôi thành thật khai báo.
 
Hiểu Hiểu trợn mắt há hốc mồm: "Anh ... đỉnh  ?"
 
"Không    bảo đàn ông qua hai lăm là thành sáu lăm hết  ,    còn lão hóa ngược thế?"
 
Tôi uống một ngụm  kỷ tử trong cốc,   mãn nguyện   .
 
Phụ nữ “lên đỉnh” ba  một ngày  chuyện  khác, đúng là  khí chất.
 
"Mẹ nó." Hiểu Hiểu  ghen tị  bực tức: "Tối nay  bao hết ! Mà ,   ăn ngon đến thế , hôm nay còn đến đây làm gì? Để   nhận  lòng của  ?"
 
" ." Tôi véo má  : "Lát nữa để tránh   gây rắc rối cho ,  nhớ giả vờ say đấy."
 
Hiểu Hiểu liên tục xua tay, làm động tác "xin mời" trông như một  hiên ngang xả  vì nghĩa.
 
"Cậu cứ dùng thoải mái, lỡ mà   tìm đến nhà tớ tính sổ,  nhớ lo liệu hậu sự cho tớ là ." Nói xong,   hào sảng ngửa cổ uống cạn một ly  "bịch" một tiếng đổ gục xuống.
 
Tôi cạn lời luôn.
 
Cậu đúng là gan to mật lớn mà.
 
Xong xuôi  tắt định vị.
 
Tính toán thời gian, nếu   thật sự   về thì chắc cũng sắp tới .
 
Tôi uống  nhiều  kỷ tử,  sắp xếp cho Hiểu Hiểu xong xuôi, nhờ nam tiếp viên để ý giúp một chút,  tự   dậy   nhà vệ sinh.
 
Nào ngờ  đường     chặn : "Chào , xin hỏi...   thể làm quen  ?"
 
Đối diện   là một nam sinh đại học da ngăm đen, cách đó  xa còn  mấy   cho là bạn học của   đang  làm "chim mồi" cổ vũ cho  .
 
Cậu  thấy    gì thì mặt càng đỏ hơn: "Xin  ,  mạo  nhưng mà... nhưng mà  nãy      lâu ,  tên Nguyễn…"
 
Đột nhiên một bàn tay như gọng kìm sắt kẹp chặt lấy tay gã đàn ông: "Tránh xa cô  ."
 
Giọng Nhiếp Tranh vang lên  lưng , cảm giác áp lực từ  như một ngọn núi đè xuống.
 
Một bàn tay khác đặt lên vai .
 
Lực tay như móc sắt ghì chặt xương bả vai , đau đến mức  tỉnh táo ngay lập tức.