Thuốc Lâm Hải Đường đưa  tác dụng khiến   mất cảm giác thèm ăn, tinh thần sa sút, đặc biệt là ở chuyện , sẽ giảm sút  rõ ràng.
“Đây là phiên bản cải tiến của sư  , chuyên dành cho những bệnh nhân  kiểm soát  bản , tác dụng phụ  nhiều nhưng hiệu quả ,  khó  phát hiện.”
Ôn Tự tò mò hỏi, “Bệnh nhân? Có    kiểm soát  chuyện đó ?”
Lâm Hải Đường bình thường như , “Những bệnh kỳ quái  nhiều,  thể theo dõi hết,  và sư  chuyên trách nghiên cứu các bệnh , hai năm qua thu  khá nhiều thành quả.”
Ôn Tự thán phục.
Cùng lúc cũng  ngại, “Hai  vất vả như , mà   dùng thành quả của hai  làm chuyện   đắn.”
Lâm Hải Đường  khẩy, “Có gì , đối phó loại  như Tạ Lâm Châu thì còn  nương tay làm gì. Tôi còn mong nghiên cứu  một viên thuốc cho nó uống  biến thành con chó, ngày ngày ngoan ngoãn theo  em, lúc tâm trạng   thì đá nó, lúc vui thì cho nó ăn phân.”
Ôn Tự cũng  theo.
Cô   về nhà,  ở  với Hải Đường, nhưng thời gian  đủ.
Hải Đường   vẻ tiếc nuối của cô, “Em đừng giả vờ nữa, nếu thật lòng   rời,  việc xảy  cũng sẽ nghĩ đến  mà.”
Ôn Tự đáp, “Hôm nay   làm việc,   cố ý  tìm .”
“Đi làm việc gì mà mất nguyên một ngày ?”
Ôn Tự ngay lập tức nghĩ đến những chuyện điên rồ cô làm với Lệ Tư Niên.
Dù đều là   chủ động, nhưng cảnh tượng  thật quá trực diện khiến cô khó quên.
Lâm Hải Đường thấy mặt cô đỏ bừng, càng hứng thú hơn, “Ai ? Chỉ cần nhắc đến là mặt đỏ, là vị nam thần nào  cuốn hút hồn em mất ?”
Ôn Tự che giấu, “Không  nam thần nào ,   làm việc nghiêm túc mà.”
“Làm việc nghiêm túc mà mặt đỏ dữ ? Tôi vốn nghi ngờ, giờ bắt  bằng chứng , cho  xem rốt cuộc là ai? Tôi thấy lúc em ở với Tạ Lâm Châu còn  phóng đãng như .”
Ôn Tự kinh ngạc, “Cái, cái gì phóng đãng,   ?”
Cô vội xoa xoa mặt.
Lâm Hải Đường khoanh tay, dáng vẻ nghiêm nghị như ông bố khó tính.
Ôn Tự cảm thấy áp lực lớn, vội biện giải, “Sau khi chia tay với phu nhân Vinh,  theo Lệ Tư Niên ,    trong tay  thứ  , chúng  tranh cãi một lúc, nên mới trễ đến giờ.”
Nghe đến Lệ Tư Niên, nét mặt Lâm Hải Đường dịu  nhiều, “Lệ Tư Niên kéo em  ?”
Tim cô đập thình thịch, “...Ừ.”
Lâm Hải Đường hỏi, “Anh   bắt nạt em ?”
Ôn Tự  ánh mắt cô, nhắc đến Lệ Tư Niên mà cô   nghi ngờ, thật kỳ lạ.
Cô tiếp tục, “Anh  vẫn như ,  thể gọi là bắt nạt nhưng cũng  dễ chịu chút nào.”
Lâm Hải Đường thở dài, “Nói thiệt là  lạ, vì   đó em phản ứng kỳ lạ , hình như  ón đau,  cứ tưởng em   lừa gạt bởi ai đó với chuyện tình cảm .”
Ôn Tự thấy cô  bớt nghi ngờ, thở phào nhẹ nhõm, nhưng  tò mò, “Vừa nãy em  nghi ngờ Lệ Tư Niên ?”
Lâm Hải Đường, “Nghi ngờ cái gì? Anh  với em  chuyện ?”
Ôn Tự gật đầu.
Lâm Hải Đường , “Em với ai cũng  thể nghi ngờ   , giống như     quan hệ với Tạ Lâm Châu, em phản ứng thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/le-tong-chong-cu-cua-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-on-tu-va-le-tu-nien/chuong-90-nam-than.html.]
Ôn Tự, “...”
Trời ơi, ví dụ ác độc thật.
Chia tay Lâm Hải Đường xong, Ôn Tự  mua món ăn vặt Tạ Lâm Châu thích ở đường Thông Nam.
Cô nghiền thuốc thành bột trộn  món ăn  mang về nhà Tạ.
Tạ Lâm Châu  thấy cô mua ngoài,  vui, “Anh  bảo em nấu ?”
Ôn Tự , “Nấu thì cũng  chút thời gian,  ăn tạm cho đỡ đói .”
Tạ Lâm Châu sắc mặt  phần sáng lên.
Anh kén ăn, món thích  nhiều, nhiều   nhớ khẩu vị , nhưng Ôn Tự  nhớ rõ.
Vẫn như xưa.
Anh  Ôn Tự, “Từ đây đến Thông Nam  lái xe hơn bốn mươi phút, em  taxi ?”
“Ừ.” Ôn Tự đáp qua loa.
Tạ Lâm Châu tiến đến ôm cô, “Vất vả , vẫn thương  như , lúc chúng  ly hôn  từng nghi ngờ tình cảm em dành cho ,  ngờ  lo xa.”
“...”
Em chỉ lợi dụng tiện cho việc cho thuốc thôi.
Ôn Tự  thích  ôm, giơ tay đẩy .
Tiểu Hạ
Tạ Lâm Châu  ôm chặt hơn.
Hai năm kết hôn là lúc  bận rộn nhất, áp lực lớn, đòi hỏi chuyện  cũng nhiều.
Lúc đầu  chủ động, nhưng Ôn Tự ngại ngùng,   từ chối   đón nhận.
Anh  vui, nên lười làm.
Sau đó gặp Thẩm Tri Ý, cô  táo bạo, quyến rũ, khéo chiều chuộng .
Hơn hẳn Ôn Tự nhàm chán, trắng trẻo như tờ giấy.
 dù  phụ nữ  đến  cũng sẽ chán, hơn nữa Thẩm Tri Ý mang thai nên kiêu căng vô lý, ngày nào cũng gây phiền.
Vì  Tạ Lâm Châu nhớ Ôn Tự lúc  e thẹn.
Người  cũng , ăn nhiều thịt thì  thèm vị nhạt hơn.
Ôn Tự ghét mùi cơ thể , nín thở , “Anh thế  em  nấu nổi cơm.”
Tạ Lâm Châu, “Không vội ăn.”
Nói ,  cúi đầu  cổ cô.
Viên Ninh Lộ từ  lầu bước xuống,  thấy cảnh đó.
Bà  vui, “Các  làm gì ?”
Tạ Lâm Châu  làm phiền hứng thú,  bằng lòng buông tay Ôn Tự.
Viên Ninh Lộ liếc cô một cái, “Thiếu đàn ông đến mức  ? Còn   lúc nào  chịu   bắt đầu ngay trong bếp!”