Trì Mặc  quan tâm những lời cay nghiệt cô . Chỉ là  kích thích một chút thôi, dù  cũng  hơn là  gặp  cô mà đêm đêm mất ngủ.
Anh  hỏi: "Chưa chia tay với Chu Tây Trạch ?"
Nhiếp Thanh Hoan bây giờ    nửa lời thật với Trì Mặc.
"Chưa."
"Yêu  lâu như  ,  thấy hai  làm chuyện gì mà  yêu nên làm cả, yêu đương như   ý nghĩa gì chứ." Trì Mặc vạch trần cô.
Nhiếp Thanh Hoan bất mãn: "Ai  là  ."
"Làm gì ?" Trì Mặc dùng khăn khô bọc lấy tóc cô, ánh mắt nóng rực  cô: "Một tháng ba mươi ngày,    thể thuê ba mươi phòng khác , mỗi nữ chính đều kỳ quái đủ kiểu, duy chỉ   em, em  cho   hai  đây là kiểu  yêu mới nào?"
Nhiếp Thanh Hoan sững sờ: "Sao   rõ như ?"
"Mọi hành động của   đều  trong tầm mắt của tai mắt ." Trì Mặc nhếch môi: "Kể cả em."
Nhiếp Thanh Hoan mở to mắt: "Anh dựa  cái gì mà giám sát em!"
Trì Mặc thản nhiên : "Dựa  việc  là  trai em, em  chúng  là  em  thể yêu đương,  thì  sẽ làm tròn trách nhiệm của một  ,  vấn đề gì ?"
Nhiếp Thanh Hoan  mắng  , nhưng  nhanh   một cảm giác bất lực bao trùm. Bởi vì cô hiểu rõ hơn ai hết, Trì Mặc   dục vọng kiểm soát mạnh mẽ đến nhường nào.
Anh  xoay  cô , bật máy sấy tóc sấy cho cô.
Nhiếp Thanh Hoan vươn tay đẩy  , quên mất  đang quấn khăn tắm,  cọ xát liền tuột . Nàng hoảng hốt hít  một , nhanh mắt nhanh tay túm  che kín.
 Trì Mặc vẫn  thấy tất cả những gì nên xem và  nên xem.
Một giây mỹ cảnh, in sâu  trong tâm trí. Anh    lâu     thấy,   chạm , nhưng xúc cảm vẫn còn in đậm trong ký ức, mãi mãi nhớ cơ thể cô mềm mại, trơn trượt đến nhường nào.
Dục vọng thầm lặng làm cơ thể Trì Mặc nóng bừng, khiến Nhiếp Thanh Hoan khô cả họng. Nàng bối rối lùi , nhưng  thể lùi . Trì Mặc kiềm chế, nghiêm túc sấy tóc cho cô.
 lúc , giọng của Chu Tây Trạch từ bên ngoài vọng : "Thanh Hoan, em xong ?"
Nhiếp Thanh Hoan như vớ  cọng rơm cứu mạng, vội vàng : "Xong ."
"Vậy  còn  ?" Chu Tây Trạch  hỏi,  định mở cửa.
Trì Mặc mặt tối sầm, khóa cửa .
Chu Tây Trạch vặn tay nắm cửa, phát hiện  mở : "Thanh Hoan?"
Trì Mặc đè Nhiếp Thanh Hoan  gương, hạ giọng hỏi: "Em tắm xong quần áo còn  mặc, trực tiếp để    ?"
Máy sấy tóc  tắt, tiếng ồn ào vù vù.   thể sánh bằng giọng  chói tai của Trì Mặc.
Nhiếp Thanh Hoan  chịu nổi ánh mắt đáng sợ của  , giãy giụa vặn vẹo: "Em thích thế nào thì thế đó, Trì Mặc  buông !"
Ánh mắt Trì Mặc  híp , lạnh lùng bất ngờ hỏi: "Anh   chạm  em đúng , Nguyễn Nguyễn."
Nhiếp Thanh Hoan cố tình mím chặt môi.
Chu Tây Trạch vẫn gõ cửa bên ngoài: "Sao   gì  Thanh Hoan,   đợi em đấy."
Trì Mặc bế Nhiếp Thanh Hoan đặt lên bồn rửa mặt, những ngón tay mạnh mẽ tách hai chân cô .
Nhiếp Thanh Hoan kinh hãi biến sắc, trừng mắt   : "Anh làm gì !"
Ý đồ đe dọa của Trì Mặc  nặng: "Anh   chạm  em ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/le-tong-chong-cu-cua-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-on-tu-va-le-tu-nien/chuong-721-anh-ta-cham-vao-em-chua.html.]
Nhiếp Thanh Hoan tức giận, cố tình  những lời    thích : "Chạm ! Sờ , hôn , lên giường ,  nào?"
Bàn tay Trì Mặc đang đặt ở mặt trong đùi cô khựng , ánh mắt lập tức tối sầm.
"Sờ  ?" Một nỗi đau nhức  thể tả siết chặt lấy xương sườn, lan khắp trái tim, giày vò khiến giọng   khàn đặc: "Sờ ở ?"
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhấc lên, trượt xuống dọc theo chiếc cổ thiên nga của cô: "Sờ thế nào? Giống  thế  ?"
Đầu ngón tay  thô ráp khơi lên một trận run rẩy.
Nhiếp Thanh Hoan đỏ mặt phản đối: "Trì Mặc    chạm  em!"
Trì Mặc phớt lờ ánh mắt oán hận của cô, tay  trượt xuống một tấc, khăn tắm cũng theo đó mà tuột xuống.
Nhiếp Thanh Hoan vội vàng níu , giây tiếp theo liền  giữ chặt cổ tay và vặn   lưng.
Chu Tây Trạch vẫn đang gọi: "Thanh Hoan."
Tiểu Hạ
Trì Mặc bực bội, lạnh lùng : "Đừng gõ nữa, cút !"
Chu Tây Trạch: "..."
Chỉ chần chừ hai giây, bên ngoài liền im lặng.
Trì Mặc cúi  hôn lấy môi Nhiếp Thanh Hoan.
Nụ hôn mang theo sự tức giận  hề dịu dàng chút nào, Nhiếp Thanh Hoan  chịu nổi,  ép bật .
Nếm  vị nước mắt, Trì Mặc dừng : "Mới bao lâu  hôn mà em    hôn  , em và Chu Tây Trạch ân ái thế cơ mà,    dạy em ?"
Nhiếp Thanh Hoan mũi cay xè, gầm lên: "Anh buông  !"
Tính khí Trì Mặc lạnh lùng cứng rắn, hỏi  thứ ba: "Nói thật với , chỉ   mới  chạm  em  , đúng ?"
Nhiếp Thanh Hoan  đầu tiên thấy   như , cơ thể  ngừng run rẩy,   gì.
Trì Mặc mất hết kiên nhẫn, giật mạnh chiếc khăn tắm   cô ném xuống đất.
Nhịp tim Nhiếp Thanh Hoan như ngừng . Cứ tưởng hôm nay sẽ    "xử" thẳng tay.
Không ngờ vũ khí  là cái miệng và hàm răng của  , đầu tiên là bọc một lớp đường ngọt ngào lên  cô,  đó  cắn thật mạnh, đau đến mức nước mắt cô tuôn trào.
Nàng cứng miệng, Trì Mặc  cả tá cách để khiến cô  thể khép miệng . Cho đến cuối cùng, khi nước mắt cô  ướt đẫm   ,   mới cuối cùng rủ lòng từ bi mà dừng .
"Có câu trả lời ? Trả lời  là   ?"
Vết răng mới   Nhiếp Thanh Hoan đau nhói, cô khẽ nức nở.
Lòng bàn tay Trì Mặc trượt xuống dọc theo eo thon của cô, nguy hiểm lên tiếng: "Nguyễn Nguyễn."
Nhiếp Thanh Hoan cứng đờ, thực sự  chịu nổi sự giày vò nữa, nức nở  thành tiếng: "Phải, chỉ  , chỉ  ."
Trì Mặc thỏa mãn. Anh  chỉ cần câu  đó.
Bất kể thật giả, cô  gì   cũng tin.
Bế cô gái mềm nhũn  phòng  đồ đặt  xuống, Trì Mặc vắt một chiếc khăn ấm, lau những vết nước   cô.
Đặc biệt là đôi chân đó. Từ đầu đến cuối   chỗ nào khô ráo.
Trì Mặc  xổm xuống, Nhiếp Thanh Hoan cuộn  , mặt mày tái mét: "Không cần  làm."
Trì Mặc: "Anh làm , tự nhiên nên để  dọn dẹp, banh chân  một chút."