Sự xuất hiện của Trì Mặc và Tô Vân Nguyệt khiến  khí trong bữa tiệc khẽ xôn xao.
Cha  Trì vốn  sốt ruột chuyện hôn nhân của Trì Mặc, trưa nay  gặp mặt, buổi tối   đưa   đến ăn cơm, điều đó  ý nghĩa gì thì khỏi cần  cũng hiểu.
Huống chi  đó Tô Vân Nguyệt từng cứu mạng  Trì.
Ân  tình, điểm cộng chồng chất.
Vì thế,  Trì đích  bước tới đón tiếp, kéo Tô Vân Nguyệt  xuống cạnh .
Trì Sâm cũng lặng lẽ quan sát Tô Vân Nguyệt.
Anh từng thấy cô  tạp chí, từng làm  mẫu một thời gian ngắn, lấy  phận con gái nhà giàu làm đại diện cho vài thương hiệu xa xỉ.
Không ngờ ngoài đời còn xinh  hơn  ảnh.
Anh   hài lòng với “chị dâu” ,   liên thủ với Trì Mặc, đưa nhà họ Trì lên tầm cao mới, còn  thì càng yên tâm mà sống kiểu “vô dụng”.
Trì Sâm chủ động chào hỏi Tô Vân Nguyệt, tự giới thiệu bản .
Tô Vân Nguyệt mỉm : “Ngưỡng mộ  lâu, Nhị thiếu là đạo diễn trẻ nổi tiếng nhất trong giới.”
Dù mới chỉ nổi lên nhờ một bộ phim cấp ba.
Trì Sâm chẳng ngại,  vốn  để tâm những chuyện đó.
Lúc hai  bắt tay, chỉ khẽ chạm đầu ngón tay,  cảm thấy tay cô  lạnh, liền cố ý trêu Trì Mặc: “Anh cũng thật là, tháng mười  mà   còn mặc váy, lạnh như thế   đưa áo khoác cho   choàng?”
Tô Vân Nguyệt khẽ  ngại ngùng: “Tôi  lạnh, trong xe  Trì  bật điều hòa.”
Sắc mặt Trì Mặc vẫn lãnh đạm như cũ,  đáp  mấy lời lảm nhảm của em trai.
Anh nghiêng đầu  về phía Nhiếp Thanh Hoan đang  co  ở một góc,  mang theo món quà bước tới.
Từ nãy đến giờ, Nhiếp Thanh Hoan vẫn luôn lặng lẽ quan sát  và Tô Vân Nguyệt.
Tiểu Hạ
Từ lúc họ bước  cho đến bây giờ, hai   cạnh , nam tài nữ sắc,  cả gia đình tán thành, mỗi câu   của họ rót  tai cô đều như từng mũi kim châm.
Giờ đây Trì Mặc tiến  gần, cô  thể giả vờ tươi , theo phản xạ nghiêng đầu tránh .
Cô thật  chỉ  tránh xa.
    khiến  nhà lo lắng, càng   để họ phát hiện chuyện giữa  và Trì Mặc.
Anh đặt túi quà bên cạnh cô.
“Ban đầu   sẽ đến xem em biểu diễn, nhưng trưa uống say, ngủ đến tận bây giờ.” Anh   đơn giản,  khẽ cúi sát  gần cô một chút, “Xem thử  thích món quà  ,  thích thì lát nữa  đưa  mua cái khác.”
Trong lòng Nhiếp Thanh Hoan dâng lên từng đợt chua xót.
Cô siết chặt nắm tay, cố gắng  để nước mắt trào , buộc   lên tiếng: “Cảm ơn , em thích mà.”
Trì Mặc ở  gần.
Âm thanh nghẹn ngào trong giọng cô,    rõ.
Anh  chút áy náy: “Lần  thi đấu,  nhất định sẽ  vắng mặt.” Nhiếp Thanh Hoan thấy lòng  trống rỗng.
Thứ cô mong chờ nhất  vỡ tan, giờ  gì cũng vô ích, cô vẫn  ngẩng đầu lên, chỉ khẽ : “Anh mau ăn ,   .”
Suốt bữa cơm, Nhiếp Thanh Hoan chẳng  chút tinh thần nào.
Trì Mặc gắp cho cô mấy món cô thích, nhưng cô  đụng đũa.
Thi thoảng chỉ uống một ít canh.
Trì Mặc  thấy, nhíu chặt mày, trong đầu nghĩ đêm nay thế nào cô cũng  thành con chuột mò tủ lạnh tìm đồ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/le-tong-chong-cu-cua-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-on-tu-va-le-tu-nien/chuong-675-cam-on-anh-trai.html.]
Cùng lúc đó, Tô Vân Nguyệt –  cũng chẳng hứng thú gì với món ăn – đang quan sát Nhiếp Thanh Hoan.
Không  cách nào khác, ánh mắt Trì Mặc vẫn luôn đặt   cô .
Nên Tô Vân Nguyệt cũng   xem, cô em họ  rốt cuộc  gì đặc biệt.
Nhìn một hồi mà vẫn  thấy điều gì rõ ràng.
Chỉ là một cô gái trắng trẻo, ngoan ngoãn, ít  mà thôi.
Thế mà Trì Mặc  cưng chiều đến .
“Anh Trì,  thể rót giúp  ly nước ?” Tô Vân Nguyệt lễ phép hỏi.
Trì Mặc lịch sự rót một ly đưa cho cô.
Tô Vân Nguyệt đưa tay đón lấy, ngón tay cố ý đặt lên mu bàn tay .
Nhiếp Thanh Hoan khựng , ánh mắt lập tức đóng băng tại đó.
Tô Vân Nguyệt cố tình giữ  một chút  mới thu tay về,  đó bất ngờ chạm mắt với Nhiếp Thanh Hoan.
Cô khẽ chột ,  tránh , nhưng   cam tâm, chỉ cắn nhẹ môi .
Tô Vân Nguyệt  thấu tâm tư của cô gái nhỏ.
Khóe môi cong lên, lộ  một nụ  nhẹ.
Từ  đó, Nhiếp Thanh Hoan  đụng đến đũa nữa.
Kết thúc bữa tiệc,  Trì sắp xếp để Trì Mặc đưa Tô Vân Nguyệt về nhà.
Trì Mặc hiểu rõ ý .
Anh chẳng còn tâm trạng, “Trưa nay uống  nhiều, đau đầu, để tài xế đưa cô  về .”
Tô Vân Nguyệt lập tức tỏ rõ thái độ ủng hộ .
Sau khi chào tạm biệt   trong nhà họ Trì, cô rời  dứt khoát,  khiến ai  băn khoăn.
Mẹ Trì cảm khái: “Thật là một cô gái ,  mặt đều xứng đôi với A Mặc.”
Trì Mặc chẳng còn tinh thần để nghĩ gì, ánh mắt đảo quanh một vòng.
“Thanh Hoan ?”
Mẹ Trì cũng  quanh.
Lúc  mới thấy Trì Sâm đang đưa Nhiếp Thanh Hoan lên xe.
Bà nhớ  dáng vẻ thất thần của cháu gái hồi chiều, liền trách: “A Mặc, con cũng thật là, đây là trận thi đấu đầu tiên của Thanh Hoan,  con   thể vắng mặt, bình thường  chừng mực bao nhiêu,  hôm nay  uống đến mức đó?”
Trì Mặc  xong đầu càng đau hơn.
“Mẹ, chuyện qua , đừng  nữa.”
Anh cũng  theo, lên xe của Trì Sâm.
Nhiếp Thanh Hoan đang ngủ ở ghế .
Thấy Trì Mặc lên xe, cô lập tức  ngay ngắn, hai   cạnh .
Trì Sâm khó chịu: “Anh  ghế phụ , hai    thế , coi  là tài xế ?”
Trì Mặc hôm nay tâm trạng  .
Lời  cũng chẳng nhẹ nhàng: “Cậu còn chẳng bằng tài xế, bớt lắm lời, lái xe cho yên .”