“Ngày đó  còn  chuyện quan trọng hơn để làm.”
Tiêu An An gạt tay  .
Chui thẳng  áo , “Liên quan gì đến .”
Ngoài ban công lạnh, Nguỵ Thành đóng hết cửa nẻo  bế cô trở  phòng ngủ, đặt xuống giường.
Tiêu An An  chui ngay  chăn, cuộn   như tổ kén.
Nguỵ Thành  ép cô  mặt đối diện .
Cả hai đều   gì, nhưng  hơn một tuần xa cách, cuối cùng họ cũng  ôm  ngủ.
Tiêu An An ngủ sâu hơn hẳn.
Sáng hôm , cô tỉnh dậy thì bên cạnh   còn ai.
Nhíu mày   phòng tắm, cô thấy kem đánh răng   bóp sẵn,  thứ cho việc rửa mặt đều   chuẩn  kỹ càng.
Từng chi tiết nhỏ đều mang dấu vết của Nguỵ Thành.
Ngay cả bộ đồ hôm nay mặc cũng  phối sẵn.
Tiêu An An mang tâm trạng “ cam lòng nhưng vẫn làm”  đồ, bước  thì thấy Nguỵ Thành đang chờ ngoài cửa.
Cô làm như  thấy ,  thẳng  ngoài.
Nguỵ Thành nhích  chắn  lối .
Tiêu An An đ.â.m thẳng  lòng , bực bội dụi dụi mũi, “Anh làm gì đấy?”
Giận dữ thấy rõ.
 trông như sắp  đến nơi.
Nguỵ Thành  rõ cô chẳng hề va đau, chỉ là đang giận cá c.h.é.m thớt, nhưng trong mắt , như  còn  hơn nhiều so với việc  đây cô coi  như  khí.
Anh giúp cô chỉnh  cổ áo, “Bữa sáng xong hết , tiểu thư ăn luôn chứ?”
Tiêu An An, “Không ăn.”
“Phải ăn. Không thì  trai em   trách .”
“Thì cứ trách,   mỗi   là vệ sĩ, đến lúc đó  kêu   đổi , chọn ai đó  thích hơn.”
Nguỵ Thành mím môi  nhẹ.
“Thế thì cũng ăn xong  hẵng đổi.”
Anh nửa ép nửa dỗ, bế cô xuống lầu.
Lấy mấy hộp tất  cho cô chọn.
Tiêu An An tùy tiện chỉ một đôi.
Nguỵ Thành  xuống, cẩn thận giúp cô mang , cổ chân nhỏ nhắn lọt thỏm trong tay, khiến  thấy  như một con quái vật.
Anh khẽ thở dài.
Tiêu An An liếc , “Thở dài cái gì?”
“Tiểu thư cái gì cũng nhỏ nhắn.” Nguỵ Thành , “Lúc hôn em   thấy, bây giờ nghĩ , giống như  đang bắt nạt một cô bé con.”
Tiêu An An giọng châm chọc, “Ý  là    hôn với ngủ  là  cao to chắc?”
“….”
Tiêu An An  cho  đụng  chân  nữa, rút  mạnh mẽ.
Rồi  đá  một cái.
Nguỵ Thành mang xong tất thì chống tay  dậy, nhân tiện đè cô xuống sofa.
Tiêu An An vẫn nhớ lời  tối qua.
Tiểu Hạ
Thật  cũng chẳng còn giận nữa, chỉ là miễn cưỡng giãy giụa vài cái.
Nguỵ Thành khẽ hôn lên môi cô.
Mềm mại, cảm giác quá đỗi tuyệt vời,   vội tiến sâu, “Từ lúc em giận đến giờ, chỉ  tối hôm qua  mới ngủ .”
Tiêu An An, “Anh tưởng  là trẻ con chắc, một tuần  ngủ sớm c.h.ế.t .”
“Cũng coi như gắng gượng kéo  tàn thôi.” Nguỵ Thành  trong giọng, “Công việc của  là bảo vệ tiểu thư,   em bên cạnh,   thấy yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/le-tong-chong-cu-cua-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-on-tu-va-le-tu-nien/chuong-624-tuong-la-khong-thich.html.]
Tiêu An An hừ lạnh.
“Ngon ngọt dẻo mỏ.”
 mấy lời ngọt ngào    tác dụng, tuy cô  mặt , nhưng ánh mắt  dịu  thấy rõ.
Nguỵ Thành thầm nghĩ: Dễ dỗ thật.
Lúc   mới hé môi cô, chậm rãi hút lấy vị ngọt ngào nơi đó.
Hơi thở rối loạn, lời  cũng càng lúc càng trắng trợn, “Tối nay  vẫn  ôm tiểu thư ngủ.”
Tiêu An An rên rỉ ú ớ, chẳng rõ là đồng ý  kháng cự.
Nguỵ Thành  buông , ánh mắt sâu hun hút phủ xuống cô.
“Tiểu thư  hứa với , ngày Thất Tịch sẽ cho .”
Tiêu An An lập tức đỏ bừng mặt.
“Không ! Không cho nữa!”
Nguỵ Thành tự  tiếp, “Hôm đó hai mươi bốn tiếng  là của  hết, làm gì cũng  quyết, đảm bảo khiến em cả đời  quên.”
Tiêu An An mặt đỏ như chín ớt.
Trước đây cô còn tưởng vệ sĩ mặt lạnh  là  thành thật.
Thành thật cái quỷ gì.
Toàn    chỗ nào cũng khiến   ghét.
Cô lâu    hôn, bắt đầu thấy nhớ, bèn chủ động dâng môi  lên.
Nguỵ Thành hôn mạnh thêm chút nữa.
Rồi đột nhiên dừng , bế cô tới bàn ăn.
Trong đầu Tiêu An An lập tức lóe qua vài hình ảnh  thuần khiết.
“Trên sofa   ? Cảm giác bàn ăn  cứng.”
Nguỵ Thành  chằm chằm cô, “Hửm?”
Tiêu An An ngơ .
Nguỵ Thành phản ứng xong, bật , “Tôi bế em  đây để ăn sáng, tiểu thư đang nghĩ gì đấy?”
Tiêu An An mặt biến sắc, lắp bắp, “Tôi,   nghĩ gì cả!”
Cả cổ đỏ ửng lên, cô lúng túng  dậy.
Lại còn làm bộ làm tịch, “Cái ghế  thật sự cứng quá.”
Nguỵ Thành  rõ cô đang giả bộ, nhưng vẫn chiều theo,  đưa cho cô cái gối, lót  mông.
Tiêu An An khẽ hắng giọng, “Ừm, như   hơn .”
Nguỵ Thành , “Có cơ hội  thể thử bàn ăn,  khi  cứng như tưởng .”
Tiêu An An đỏ mặt tía tai.
“...Tôi  hiểu  đang  gì.”
Cô cứ tưởng  là kiểu lạnh nhạt chuyện .
Ai dè trong đầu  mấy thứ đen tối.
Hơn nữa, cô vẫn  hiểu một chuyện, “Hồi nãy đang hôn,   tự nhiên dừng ?”
Nguỵ Thành đưa cho cô một ly sữa, “Tôi thấy tiểu thư cứ đẩy  mãi, tưởng em  thích, chẳng  em    ,    ép buộc.”
Tiêu An An, “…”
Cô đẩy lúc nào cơ chứ?
Không  thế nào là " mà làm bộ từ chối" ?
Cô lẩm bẩm, “Trước đây  thấy   lời như thế.”
Nguỵ Thành làm bộ   rõ, “Em  gì?”
Tiêu An An  lớn, “Tôi   chẳng hiểu phong tình gì cả, ngu  chết,  đoán nổi tâm ý  ! Thật phí công  thích  đến thế!”
Một câu thổ lộ dứt khoát khiến nụ   môi Nguỵ Thành vụt tắt.