Bên phía khác, Giang Nặc đang chăm chú theo dõi màn hình giám sát,  gương mặt là nụ  thỏa mãn.
Cô  quá hiểu hiệu lực của loại thuốc đó —  ai  thể chống cự , nên đêm nay, kế hoạch nhất định  thành công.
Thế nên đoạn  cũng chẳng cần  xem tiếp làm gì.
Cô  rời khỏi phòng giám sát của khách sạn,   ngoài gặp Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt hỏi: “Xong việc ?”
Giang Nặc đắc ý hất tóc: “Tất nhiên . Đám phóng viên sắp xếp  chứ? Sáng mai,   video ‘nồng nhiệt’ của Ôn Tự lan khắp cả mạng.”
Tiêu Triệt tỏ vẻ  hứng thú: “Chuyện nhỏ như , cần cô  nhắc ?”
Hắn thậm chí còn thấy chỉ để dân mạng xem thôi thì  đủ kích thích.
“Nên mời thêm một nhân vật  tầm vóc đến tận nơi thì mới đáng xem.” Hắn nhếch mép  tàn nhẫn, liếc  Giang Nặc.
Giang Nặc nhún vai thờ ơ: “Tùy  thôi.”
Tâm trạng của cô  cực kỳ ,  hát khẽ  rảo bước  tìm Lệ Tư Niên.
...
Lệ Tư Niên xem xong cái gọi là “bằng chứng”, nét mặt  biểu cảm, lặng lẽ chấp nhận sự thật.
Giang Nặc  xóa sạch  dấu vết trong điện thoại  đặt   túi áo khoác của .
Đợi đến khi Lệ Tư Niên mặc  áo, Giang Nặc mới giả vờ  , từ góc phòng bước , tỏ vẻ quan tâm: “Tư Niên,  thấy ?”
Lệ Tư Niên lạnh nhạt, hờ hững đáp: “Không nghĩ gì cả.”
Giang Nặc sững , câu trả lời   ngoài dự đoán,  cam tâm hỏi tiếp: “Anh vẫn  chịu hợp tác với ba em ?”
Lệ Tư Niên mặt lạnh như tiền,   rời .
Anh theo phản xạ rút điện thoại , gọi cho Ôn Tự.
Không liên lạc .
Lệ Tư Niên cau mày, bước  khỏi phòng khách của khách sạn, băng qua hành lang dài.
Giang Nặc bám sát phía , thao thao bất tuyệt phân tích tình hình hiện tại, thiệt hơn lợi hại.
Lệ Tư Niên chẳng  lọt chữ nào, trong đầu chỉ thấy ồn ào, phiền nhiễu.
Giang Nặc vẫn kiên nhẫn lặp : “Tư Niên, chỉ cần  , em sẽ luôn   lưng . Dù   cưới em cũng chẳng , em tình nguyện liều  vì .”
Lệ Tư Niên lạnh lùng đáp: “Không  Giang Vinh Đình, cô còn chẳng bằng phế vật. Tôi cần cô làm gì?”
Nói đến đây, bước chân  bỗng khựng .
Ánh mắt quét sang căn phòng bên cạnh.
Tim  đột nhiên thắt  — một cơn đau nhói ập đến, khiến   dừng chân.
Giang Nặc cũng  theo ánh mắt , nhận  đó chính là căn phòng Ôn Tự và Hạ Kinh Viễn đang  giam giữ.
Cô  bất giác giật ,  dám tin Lệ Tư Niên  nhạy bén đến . Tim như nhảy lên tận cổ.
“Anh  ?” Cô  dè dặt hỏi.
Lệ Tư Niên đè nén cảm giác bất an trong lòng.
Không  ở  nơi  thêm một giây nào,   đầu bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/le-tong-chong-cu-cua-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-on-tu-va-le-tu-nien/chuong-460-khong-thay-tung-tich-on-tu.html.]
Thấy    , Giang Nặc nhẹ nhõm thở phào.
Sau đó liền gọi điện cho Tiêu Triệt.
“Người của   vấn đề gì  đấy? Kiểm tra  ngay! Vừa nãy Tư Niên  về  vẻ như  phát hiện điều gì !”
Tiêu Triệt bực bội: “Nói rõ xem?”
“Hồi nãy  ngang qua phòng của Ôn Tự,   dừng  mấy giây.”
“Giờ thì ?”
“Về , em    .”
Tiêu Triệt bật , giọng đầy châm biếm: “Cô căng thẳng quá . Tính cách của Lệ Tư Niên  , nếu thật sự phát hiện điều bất thường,  đạp cửa xông  từ lâu .”
Nghe xong, Giang Nặc mới thả lỏng  .
Cô  cúp máy,  đầu thấy Giang Vinh Đình bước , khoác áo cho cô.
“Trời lạnh thế còn mặc phong phanh thế , cẩn thận cảm lạnh.”
Giang Nặc  ngọt ngào: “Ba là  duy nhất  đời thương con nhất.”
Giang Vinh Đình thở dài: “ con  chẳng  lời ba.”
“Làm  thế ! Tư Niên  chịu hợp tác, ba liền nản lòng ?”
Giang Vinh Đình thấy con gái hôm nay  tươi bất thường, nghi hoặc hỏi: “Sao trông vui thế,  chuyện gì hả?”
“Được gặp Tư Niên, vui chứ  !”
Tiểu Hạ
Diễn xuất của cô  quá thành thục, Giang Vinh Đình chẳng   manh mối gì.
Chính ông cũng mệt mỏi vì  thứ đang biến động, gương mặt lộ rõ vẻ uể oải.
Giang Nặc ôm lấy cánh tay ông,   về phía xe  hỏi: “Ba,  phụ nữ   tìm ba ?”
Giang Vinh Đình  vui: “Cái gì mà  phụ nữ ? Đó là  con!”
“Thôi nào,  bỏ nhà  , con thấy bà chẳng buồn sống với ba nữa. Ba , ly dị , ba   quyền   thế,  còn phong độ như , thiếu gì phụ nữ xếp hàng  ở bên ba!”
Mặt Giang Vinh Đình sa sầm.
“Nặc Nặc,   đừng để ba   mấy lời đó nữa.”
Giang Nặc giật , nhỏ giọng lí nhí: “Con xin  ba.”
Lệ Tư Niên về đến căn hộ  thấy  , gọi điện đến Nhạc Uyển hỏi thử.
Người bắt máy là   — Lệ Ân Hành,   hỏi Ôn Tự liền bực bội: “Nó về ,  về là làm  bực .”
Lệ Tư Niên nhẹ nhõm, giọng khàn khàn: “Dù nó  làm gì  nữa, chú cũng   tư cách làm trưởng bối chứ. So đo với phụ nữ làm gì. Thôi nhé,  còn  về công ty làm việc.”
Lệ Ân Hành nghẹn lời, tức mà chẳng   gì.
Quay đầu   thấy bóng Ôn Tự  trong phòng khách, cũng chẳng buồn tìm, tiếp tục bận việc của .
Lệ Tư Niên về công ty, mở thêm một cuộc họp, bàn bạc hướng giải quyết.
Mãi đến gần sáng, mệt  chịu nổi, mới chợp mắt một lát.
Vừa    bao lâu, đột nhiên trong đầu lóe lên điều gì đó,  lập tức mở bừng mắt.
Không  .