Sắc mặt Giang Nặc khẽ  đổi, vô thức cãi :
“Chỉ là chút  nhỏ thôi mà,     làm  chứ?”
Tiêu Triệt lạnh giọng:
“Vậy thì đừng  nhảm. Trong hôm nay  đưa  phương án giải quyết, nếu  khách hàng bên   kìm  nữa . Tổn thất  ,  với cô gánh  nổi.”
Giang Nặc hiểu rõ, mỗi con robot đều  giá trị  nhỏ.
Tốn kém  bao công sức và tiền bạc để tạo .
Chưa bàn đến chuyện thiệt hại kinh tế, chỉ riêng danh tiếng  là một đòn chí mạng.
Đối với Tiêu Triệt, chuyện   thể g.i.ế.c c.h.ế.t  .
Nghĩ đến đó, Giang Nặc bỗng cảm thấy hối hận.
 hối hận thì  muộn. Giờ phút  áp lực đang kề sát cổ, chẳng lẽ vì mấy  nhỏ  mà để   chê ?
Cô  lập tức gọi điện cho Giang Vinh Đình.
Muốn ông xem thử  trong chip là gì.
Giang Vinh Đình dù  cũng là cáo già, dù đây là vấn đề  đầu tiên ông gặp, nhưng vẫn nhanh chóng đưa  một phương án xử lý.
Chỉ  điều vẫn còn thiếu một chút.
Muốn khôi phục  , quá khó.
Tiểu Hạ
“Chương trình  là  đầu tiên  thấy,” Giang Vinh Đình nheo mắt, “ thiết kế riêng biệt,  độc đáo. Trừ khi   chương trình cung cấp mã nguồn gốc, thì  mới  thể giải .”
Giang Nặc cắn môi,  cam lòng:
“Là do Ôn Tự , hồi đó robot L là cô  tối ưu.”
Giang Vinh Đình  kinh ngạc.
Ôn Tự?
Trong mắt  , chẳng  cô  chỉ là một  phụ nữ yếu đuối chuyên buôn bán tranh quý ?
Sao   cả công nghệ?
Ông đột nhiên nhớ , lúc Lệ Tư Niên mới trở về, Ôn Tự từng phụ trách một sản phẩm, và  đó bán cháy hàng.
“Trước đây cô  học công nghệ ?” Giang Vinh Đình hỏi.
Giang Nặc vốn  nắm rõ Ôn Tự như lòng bàn tay:
“Không, cô  học mỹ thuật. Là sinh viên hệ chính quy.”
“Động  công nghệ là vì sở thích.”
Giang Vinh Đình khẽ lẩm bẩm:
“Vậy thì đúng là  thiên phú thật.”
Giang Nặc lập tức thấy  vui.
Bởi vì chính Giang Vinh Đình cũng nổi tiếng nhờ thiên phú vượt trội trong giới công nghệ. Cả Lệ Tư Niên và Tiêu Triệt từng là học trò của ông.
Giờ ông  dùng từ đó để khen Ôn Tự?
Giang Nặc gắt lên:
“Bố, con gọi bố là để giải quyết vấn đề, chứ   để khen Ôn Tự!”
Giang Vinh Đình nghiêm túc :
“Bố chỉ  thể giúp đến đây thôi. Nếu  thì   chép  con chip từ đầu, mà việc  sẽ mất thời gian.”
Giang Nặc nghẹn lời:
“Bố   là...  giải quyết  ?”
“Không hẳn là  giải ,” Giang Vinh Đình đáp, “trừ khi  thể thuyết phục  Ôn Tự giúp đỡ. Cô   mã nguồn gốc, và phần ghi âm cũng là của cô . Nếu  tìm cô ,  thể nào khôi phục  cài đặt gốc.”
Giang Nặc tái mét cả mặt.
“Đi tìm Ôn Tự? Con thà c.h.ế.t còn hơn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/le-tong-chong-cu-cua-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-on-tu-va-le-tu-nien/chuong-395-phai-tim-on-tu.html.]
Hơn nữa, Ôn Tự chắc chắn cũng sẽ  chịu giúp.
Giang Vinh Đình chẳng hề quan tâm đến chuyện giữa cô và Tiêu Triệt, giọng bình thản:
“Vậy thì để Tiêu Triệt gánh lỗ . Cũng  , con đừng dây dưa với   nữa. Cậu  chẳng  gì .”
Lấy đồ của  khác làm của , khác gì trộm cướp?
Giang Nặc nhớ  những gì  thỏa thuận với Tiêu Triệt, đến lúc  mới nhận     quá xa, đến mức chẳng còn đường lui.
“Vậy con tự nghĩ cách.”
Giang Nặc giận dỗi, cầm lấy bản chip bước .
Giang Vinh Đình thấy con gái như thế cũng  ngạc nhiên.
Giờ chỉ còn hai cha con, ông cũng chẳng cần khách sáo,  thẳng:
“Bố vẫn luôn  con thích Lệ Tư Niên. Năm đó   nhờ bố giúp, bố mới đưa con đến bên cạnh, cũng chỉ là  tạo cơ hội cho hai đứa vun đắp tình cảm thôi.”
“Kỹ thuật của con thế nào, bố rõ hơn ai hết.”
“Chuyện  , con giải quyết  nổi .”
Ngay cả   cô  giúp Lệ Tư Niên, cũng là do ông   xử lý.
Giang Nặc  câu đó đ.â.m trúng chỗ đau, mắt đỏ lên:
“Ý bố là chê con vô dụng ?!”
Giang Vinh Đình thản nhiên:
“Bố chỉ  con  rõ bản  , đừng phí thời gian nữa.”
Giang Nặc nghĩ đến bao năm theo đuổi, tất cả đều  bác bỏ trong một câu, cảm giác nghẹn uất trào lên:
“Vậy bố định cho con cái gì? Một cơ thể bệnh tật chẳng  gì  ?”
Ánh mắt Giang Vinh Đình tối .
Đối với Giang Nặc, ông mang theo quá nhiều áy náy.
“Con yên tâm, nếu con    Lệ Tư Niên, bố sẽ giúp con đạt ,” ông khẽ , “cho   làm con rể nhà , chuyện đó  khó.”
Giang Nặc  , sắc mặt cuối cùng cũng dễ  hơn một chút:
“Thật , bố?”
“Ừ.” Giang Vinh Đình đầy yêu thương:
“Nặc Nặc, bố chỉ mong con khỏe mạnh, vui vẻ.”
Giang Nặc    , ôm lấy ông:
“Cảm ơn bố.”
Giang Vinh Đình  hài lòng.
 ở nơi ông   thấy, Giang Nặc khẽ gạt nước mắt, khóe môi cong lên đầy đắc ý.
Sau khi Giang Nặc rời , Giang Vinh Đình  sang hỏi trợ lý:
“Vẫn   tin gì của phu nhân ?”
Trợ lý thất vọng lắc đầu:
“Không . Cảnh sát cũng đang tìm, nhưng vẫn  thấy tung tích.”
Trong lòng Giang Vinh Đình vô cùng lo lắng.
Từ  cãi  , vợ ông giận quá bỏ nhà .
Bà  bản lĩnh riêng, đến mức  ai tìm  nổi.
Giang Vinh Đình :
“Phải tăng  tìm kiếm. Càng sớm  tin tức, càng . Tôi chỉ cần bà  bình an là .”
Giang Nặc đem phương án Giang Vinh Đình đưa cho Tiêu Triệt.
Dù  thể giải quyết triệt để, nhưng cũng  vượt ngoài dự đoán của Tiêu Triệt. Anh  ôm hy vọng, đưa bản sửa   phản hồi cho nhóm khách hàng đầu tiên.
Kết quả,  đầy một ngày , kênh chính thức của sản phẩm  tấn công, sụp đổ  .