Lệ Tư Niên ôm chặt cô lăn xuống sườn núi, trong đầu chỉ nghĩ đến sự an  của Ôn Tự,   quên mất  bảo vệ chính . Phần  đầu  va mạnh  tảng đá, ngất .
Hai  cũng vì thế mà ngừng .
Ôn Tự từ từ mở mắt , mơ hồ  thấy ánh sáng hắt  từ một căn nhà phía xa.
Tiểu Hạ
Cô  thấy tia hy vọng, liền siết chặt  đàn ông bên cạnh, thở hổn hển gọi : “Lệ Tư Niên… Lệ Tư Niên…”
Lệ Tư Niên   phản ứng.
Ôn Tự  dám hoảng loạn, cố gắng hít sâu  định nhịp thở,  dò dẫm bắt mạch, kiểm tra vết thương cho .
Khi chạm đến phía  đầu , cô phát hiện m.á.u  loang  một mảng. Ôn Tự lập tức cởi áo ngoài, quấn quanh đầu  mấy vòng để cầm máu.
 sức cô quá yếu.
Xung quanh  lạnh giá, tối đen như mực, Ôn Tự  tin nổi bản   thể cầm cự đến khi  tỉnh . Cô  gọi tên   nữa.
Không    thương nặng đến mức nào, lòng cô hoảng loạn, nước mắt dâng đầy vành mắt.
“Lệ Tư Niên… Đừng xảy  chuyện gì… Anh mau tỉnh  …”
Ôn Tự  tay lên khuôn mặt , sợ   vật gì chặn đường thở nên cẩn thận gạt sạch những mảnh vụn quanh miệng mũi .
Ngay  đó, cô vô tình chạm  mí mắt .
Bên  mi mắt, con ngươi khẽ động, dù chỉ một giây  nhẹ, nhưng vẫn cho thấy tình trạng   quá nguy kịch.
Nếu   dấu hiệu khả quan thì nhất định  cứu chữa ngay lập tức.
Bằng , trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt thế ,  bình thường cũng  thể trụ nổi lâu.
Ôn Tự như  tiêm một mũi thuốc an thần,   sức lực từ  trỗi dậy, gượng gạo bò dậy.
Cô gắng hết sức để cõng Lệ Tư Niên lên lưng, hướng về phía ánh đèn mờ nhạt .
Thể lực  cạn kiệt, mà Lệ Tư Niên  nặng, Ôn Tự run rẩy  lên, còn    bước nào  trượt chân ngã xuống, đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Cô  kêu nổi, chỉ mở miệng khô khốc.
  nhanh  cố gắng gượng dậy, tiếp tục lôi kéo Lệ Tư Niên , còn   bước nào thì  bước đó.
Không   ngã bao nhiêu .
Không   chịu bao nhiêu lạnh, bao nhiêu đau, cô chỉ cảm thấy xương cốt trong  như đông cứng, tê dại, mắt  gió thổi đến mức  mở nổi nữa. Cuối cùng, khi kiệt sức đến cực hạn, hai đầu gối cô khuỵu xuống, ngã thẳng xuống nền tuyết.
Khoảnh khắc ngã xuống, cô lờ mờ thấy  đường nét gương mặt của Lệ Tư Niên.
Một loại cảm xúc  từng  ập đến, hóa thành nước mắt nóng hổi tuôn trào.
Lệ Tư Niên…
Anh đừng chết…
Ôn Tự mơ thấy một giấc mơ hỗn loạn và kỳ lạ.
Trong mơ, cô mệt mỏi rã rời,   đau nhức,  giam trong một căn phòng chật hẹp.
Lệ Tư Niên thì  hề hấn gì, đang   mặt cô.
“Tỉnh  ?” Anh hỏi, “Đây là địa ngục đấy.”
Ôn Tự ngẩn ,   chằm chằm: “Chúng  c.h.ế.t  ?”
“Ừ, c.h.ế.t .” Lệ Tư Niên nhàn nhạt trả lời, bộ dạng ung dung lười biếng  giống hồn ma, mà giống một Diêm Vương  trai nhưng lạnh lùng ở địa ngục.
Ôn Tự  sợ cái chết. Dù   c.h.ế.t thì  thể   nữa .
Chỉ là cô  ngờ địa ngục  khác xa so với tưởng tượng.
Đầu óc cô hỗn loạn, cứ thế  Lệ Tư Niên  chớp mắt, giống như một con lười ngẩn ngơ.
“Khi nào chúng  mới  đầu thai?” Cô hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/le-tong-chong-cu-cua-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-on-tu-va-le-tu-nien/chuong-224-le-tu-nien-anh-dung-chet.html.]
Lệ Tư Niên đáp với vẻ mặt bình thản: “Đầu thai thì sẽ  nhớ gì cả, em chấp nhận  ?”
Ánh mắt Ôn Tự lập tức tối sầm .
Cô khẽ lắc đầu, “Cả đời  cũng chẳng  gì đáng nhớ, giữ  cũng vô ích…”
“Thật ? Vậy em nỡ quên  ?”
Ôn Tự khựng .
Vẻ mặt  phần  hổ.
 c.h.ế.t  còn  hổ gì nữa? Ôn Tự ngẩng đầu  , đáp thẳng: “Không nỡ.”
Biểu cảm của Lệ Tư Niên  đổi chút ít, nhưng Ôn Tự  nhận .
“Không nỡ quên điều gì ở ?” Anh hỏi.
Ôn Tự đầu óc trống rỗng, nghĩ gì  nấy: “Vì  đối xử  với em.”
“Còn gì nữa ?”
“Còn…” Ôn Tự thì thầm, “Còn thích .”
Lệ Tư Niên  ngẩn .
Anh hỏi: “Thích đến mức nào?”
“Rất thích. Anh  trai, dáng  chuẩn, chỗ đó cũng lớn, kỹ năng  .”
Lời của Ôn Tự như chuỗi ngọc  đứt,   ngăn  .
“Tôi thích làm chuyện đó với ,  .”
“Thích ôm  từ phía , thích khi    ,  hôn, …”
Nghe đến chữ cuối cùng, sắc mặt Lệ Tư Niên khẽ động.
Anh giơ tay sờ trán cô, quả nhiên nóng rực.
Cũng  thôi, nếu  sốt cao thì làm  dám  những lời như thế.
Ôn Tự nắm lấy tay .
Cô tỉnh táo hơn một chút, gắng sức mở mắt to hơn để  rõ .
Thấy đầu  quấn băng, ngây ngô hỏi: “Ở địa ngục   thần y ?
Sao  vẫn  thương?”
“Tôi mới chết,  đủ tư cách  chữa trị.”
“Vậy  đau ?”
“Không đau.”
Ôn Tự dụi mặt  lòng bàn tay , nhắm mắt : “    đau như thế, chẳng lẽ  là ác nhân   đày xuống vạc dầu?”
Lệ Tư Niên khẽ bật .
“Em thấy  ác ?”
“Không ác, nhưng  ngu, làm sai nhiều chuyện.” Cô    nhỏ giọng dần, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Lệ Tư Niên giơ ngón tay cái, nhẹ nhàng lau  giọt nước mắt .
Ôn Tự  nâng mí mắt lên, lộ  vẻ yếu ớt đáng thương.
“Còn  thì ?” Giọng cô khàn đặc, “Anh  thích  ?”
“Có.” Lệ Tư Niên cong môi , vẻ bất cần đời, “Thích lên giường với em.”
Ôn Tự, “…”