Dung Nguyên Kiệt  ánh mắt   đến ngẩn :
“Chỉ vì cô  từng là em dâu cũ thôi ?”
Lệ Tư Niên khẽ nhếch môi :
“Chứ còn gì nữa?”
Dung Nguyên Kiệt cũng  chính suy nghĩ của  làm bật : “Cũng , thỏ chẳng bao giờ ăn cỏ gần hang.”
Lệ Tư Niên đúng là  giống kiểu  sẽ ngủ với em dâu của .
Sau khi xác định Lệ Tư Niên đối với Ôn Tự chỉ là phép lịch sự tối thiểu, Dung Nguyên Kiệt liền yên tâm, câu chuyện cũng chuyển dần sang chuyện làm ăn.
Tuy thường ngày cũng kiếm  kha khá, nhưng kiểu hợp tác lớn như với Lệ Tư Niên thì  nhiều.
Tiền thì ai  chê ít.
Hắn hạ giọng, thao thao bất tuyệt  một hồi, dụ dỗ Lệ Tư Niên nhảy hố.
Lệ Tư Niên   một lúc, liếc  một cái.
Dung Nguyên Kiệt lập tức hỏi:
“Lệ tổng cứ ,  yêu cầu gì?”
Lệ Tư Niên đáp:
“Canh giải rượu chắc nguội , mang đến  uống .”
Dung Nguyên Kiệt: “…”
Hắn tức mà  dám  gì, mặt căng cứng, tự  mang canh đến.
Lệ Tư Niên uống hai ngụm:
“Việc ngân hàng mấy năm nay chẳng  luôn do Tạ Lâm Châu phụ trách cho  ?”
Ánh mắt Dung Nguyên Kiệt thoáng tối .
“Làm ăn thì càng nhiều khách quý càng .” Hắn  nhạt, “So với tay to tiêu lớn, Nhị thiếu Tạ gia vẫn  bì  với Lệ tổng.”
Lệ Tư Niên  húp một hớp canh.
Dung Nguyên Kiệt  vòng vo nữa:
“Lệ tổng  cân nhắc ? Ba trăm triệu với  chắc chỉ là con muỗi.”
Lệ Tư Niên mím môi:
“Canh   ngọt, bảo  giúp việc   ít bỏ mật ong thôi.”
Anh chơi  đấy ?
Lệ Tư Niên đặt chén xuống:
“  yên tâm, dạo  Lâm Châu phát triển cũng ,  cơ hội  bảo nó giúp  nhiều hơn.”
Dung Nguyên Kiệt  giả lả:
“Chuyện đó  cần phiền Lệ tổng lo,  cần gì chỉ cần mở lời,   sẽ  từ chối .”
Lệ Tư Niên nhoẻn miệng  như  .
“Vậy ?”
Xem  thứ mà Dung Nguyên Kiệt nắm  cũng  tầm thường.
Chuyện nên bàn  bàn xong, ánh mắt Lệ Tư Niên nhàn nhạt đảo  phía ngoài.
Mấy bà vợ nhà giàu đang  phơi nắng tám chuyện.
Trang sức sáng loáng, nhưng  thấy bóng dáng Ôn Tự  cả.
Ôn Tự  từ nhà vệ sinh bước , chợt  thấy một tiếng hét thất thanh.
Cô giật ,  đầu  về phía phát  âm thanh.
Chỉ thấy con trai của Bạch phu nhân, Bạch Lạc Lạc, đang cầm một khẩu s.ú.n.g nước b.ắ.n tứ tung về phía cô.
Tiểu Hạ
Thằng bé phục kích từ sớm,  còn cố ý làm cô giật . Ôn Tự    kịp đề phòng,   lập tức ướt sũng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/le-tong-chong-cu-cua-phu-nhan-lai-toi-anh-mau-duoi-theo-on-tu-va-le-tu-nien/chuong-108-dua-tre-hu.html.]
Váy cô mỏng,  là lụa tơ tằm,  ướt là dính sát  da thịt.
Khó coi vô cùng.
Bạch Lạc Lạc ôm s.ú.n.g nước  ha hả, chỉ  cô mắng:
“Đồ  xí,     thấy hết !”
Ôn Tự mặt tối sầm , mặc kệ  ướt lướt thướt, kéo váy lên  tìm gậy.
Hôm nay  đánh c.h.ế.t cái nhóc khốn  thì cô  mang họ Ôn.
Bạch Lạc Lạc xoay  bỏ chạy.
Vừa chạy  chọc tức:
“Đồ  xí tới đánh  !”
Ôn Tự chân dài, đuổi cái là bắt .
Bạch Lạc Lạc vùng vẫy, nhưng Ôn Tự cũng  yếu, túm lấy mái tóc xoăn tít của nó mà đánh cho một trận.
Thằng bé  từng  ăn đòn,  ngờ cô gái  khỏe như , lập tức  òa lên.
Ôn Tự hất nó , lạnh lùng :
“Nể tình mày là con nít, tao tha cho. Còn dám đụng  tao  nữa, tao đánh mày nát mông.”
Bạch Lạc Lạc    chửi:
“Con đàn bà thối, dám đánh tao, tao gọi  tao tới g.i.ế.c mày!”
Ôn Tự mặt lạnh tanh, định bùng nổ tiếp thì   giúp việc chạy đến can.
“Ôn tiểu thư, đừng để  cảm, mau   đồ .” Người giúp việc khuyên nhủ.
Ôn Tự thấy Bạch Lạc Lạc chạy xa , đành tạm thời bỏ qua.
“Nhà họ Bạch dạy con kiểu gì thế?” Ôn Tự vắt khô váy.
Mới mấy tuổi đầu  mồm miệng bẩn thỉu như .
Người giúp việc  dám nhiều lời, chỉ dẫn cô tới căn nhà nhỏ phía đối diện.
Căn nhà  cách biệt một chút, nhưng vẫn  trong khuôn viên nên  lo lắng về an .
“Sao  qua đây  đồ?” Ôn Tự hỏi.
Người giúp việc :
“Ôn tiểu thư, váy cô ướt hết , để bảo vệ nam thấy thì  . Ở đây tiện hơn, cô  xong   .”
Nói  mở cửa lấy đồ mới đưa cô.
Ôn Tự   váy , mỏng tang, bên trong  rõ cả nội y, đúng là  thể lộ mặt như .
Người giúp việc rời , tiện tay khép cửa.
Ôn Tự nhanh chóng  đồ, đem váy treo lên chỗ thông gió cho khô.
Ngoài căn phòng  một hồ nước nhỏ.
Nước hồ trong vắt,  chăm chút kỹ càng, vài đóa sen kiều diễm lay động trong gió, tựa như mỹ nhân dịu dàng.
Ôn Tự hít một   khí trong lành.
Tách khỏi ồn ào bên ngoài,  yên một lúc cũng thật dễ chịu.
 khoảnh khắc bình yên luôn ngắn ngủi.
Ôn Tự đang lim dim dưỡng thần thì  thấy tiếng cửa mở.
Cô tưởng là  giúp việc  , ai ngờ  là Bạch Lạc Lạc.
Lần    một , mà còn kéo theo vài đứa con nhà giàu khác.
Nhìn đứa nào đứa nấy  nhỏ, khí thế dữ dằn.
Vừa , Bạch Lạc Lạc    rằng,  cầm s.ú.n.g nước xịt thẳng  Ôn Tự,   còn nhắm thẳng  mắt.
Ôn Tự mất phương hướng, suýt nữa ngã sấp.
Vừa mới hồi thần , Bạch Lạc Lạc  cầm gậy – chuẩn  từ  – đánh mạnh   cô.