Cả căn phòng bỗng chìm một sự im lặng c.h.ế.t chóc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía , xen lẫn sự bàng hoàng, kinh ngạc và cả phẫn nộ. Gương mặt Tùng tái mét, sững sờ, thốt nên lời.
Bà Mai là đầu tiên lấy bình tĩnh, hoặc ít nhất là giả vờ bình tĩnh. Bà lắp bắp: “Cô… cô cái gì ? Cô đang đùa đúng ? Cô thể làm cái trò đó với gia đình !”.
Tôi nở một nụ lạnh lùng, chút cảm xúc. “Đùa ? Bà nghĩ thời gian để đùa với những kẻ như các ? Tất cả những gì , đều là sự thật. Cái thai thật, và cái giấy xét nghiệm ADN , nó cũng thật”.
Tôi ném tờ giấy xét nghiệm ADN xuống bàn. Tờ giấy bay lượn trong trung nhẹ nhàng đáp xuống, như một chiếc lá khô lìa cành. Bà Mai vội vàng nhặt lấy, đôi mắt bà lướt nhanh qua những dòng chữ đó. Gương mặt bà càng lúc càng trở nên trắng bệch.
“Cô… cô dám lừa dối chúng ? Cô dám làm cái trò với gia đình ?”: Bà Mai gào lên, giọng bà khản đặc, đầy vẻ tức giận và bẽ bàng. Bà thể chấp nhận sự thật .
“Lừa dối?”: Tôi lặp , giọng điệu đầy mỉa mai. “Ai lừa dối ai? Các là những kẻ lừa dối, những kẻ coi thường nhân phẩm, những kẻ biến tình yêu thành một món hàng. Tôi chỉ là đang trả cho các những gì các gieo mà thôi”.
Tùng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng run rẩy: “Nga… em… tại em làm ? Em… em thể đối xử với như !”.
Tôi thẳng mắt , ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ. “Tại ư? Anh hỏi tại ư? Anh còn nhớ những gì và gia đình với ? Anh còn nhớ ba điều kiện khốn nạn đó ? Anh còn nhớ những lời , rằng là đứa nhà quê, môn đăng hộ đối ?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/le-ra-mat-nhuc-nha/chuong-9.html.]
“Tôi làm , là để cho các thấy, là một món đồ chơi để các thao túng. Tôi là một công cụ để các lợi dụng. Tôi là một con , lòng tự trọng, giá trị của riêng ”: Tôi , từng lời như cứa lòng Tùng và bà Mai.
Bà Mai ôm ngực, thở hổn hển. Gương mặt bà đỏ bừng lên vì tức giận và hổ. Bà , ánh mắt đầy vẻ căm thù. “Cút! Cút ngay khỏi nhà ! Cô là một con ranh xảo quyệt! Cô xứng đáng bước chân gia đình !”.
Tôi khẩy. “Ồ, bây giờ bà mới nhận ? Tôi , bao giờ bước chân cái gia đình của các . Tôi đến đây, chỉ để thành màn kịch của , và để lời tạm biệt với các ”.
Tôi Tùng, ánh mắt chứa đầy sự thất vọng. “Tùng, , điều đáng buồn nhất là gì ? Đó là , một đàn ông, dám lên bảo vệ phụ nữ yêu. Anh để chà đạp , để sỉ nhục . Anh xứng đáng với tình yêu của ”.
“Anh sẽ hối hận đấy, Nga! Em sẽ trả giá cho những gì em làm!”: Tùng gào lên, giọng đầy vẻ thù hận.
Tôi lắc đầu. “Không, Tùng. Tôi sẽ hối hận. Kẻ hối hận sẽ là . Anh sẽ sống với sự hèn nhát của , với sự nhu nhược của . Còn , sẽ sống một cuộc đời tự do, hạnh phúc, ai ràng buộc, ai kiểm soát”.
Tôi lưng bước , một ngoái . Tôi thấy tiếng bà Mai ngất xỉu, tiếng Tùng la hét. quan tâm. Tôi thành nhiệm vụ của . Tôi trả cho họ tất cả những gì họ gieo .
Tôi bước khỏi căn nhà, cảm thấy một sự giải thoát lạ lùng len lỏi trong trái tim . Tôi hít một thật sâu, cảm nhận khí trong lành của buổi tối. Tôi tự do. Tôi mạnh mẽ hơn. Và , cuộc đời , giờ đây mới thật sự bắt đầu.