Chương 31: Sinh Con Trong Lửa Đạn
Tọa độ 09.88° – 109.27°.
Một con tàu bỏ hoang, dài hơn 50m, giữa vùng biển quốc tế, radar, tín hiệu cứu hộ.
Lục Trạch Minh mặc đồ lặn, bơi suốt 6km từ tàu trong bóng tối.
Anh mang theo vũ khí.
Không mang theo .
… trong răng hàm, giấu một con chip kích nổ.
“Mày g.i.ế.c cô ?”
“Thì tao cho cả cái ổ chuột chôn theo.”
Y Vân treo ngược tay dầm sắt, bụng cô đau co thắt liên tục.
Mồ hôi lạnh tuôn thành dòng.
Từng cơn đau quặn khiến cô rít lên:
“Không… lúc … đừng sinh … lúc…”
Tên bác sĩ điên bước tới, tay cầm d.a.o mổ, ánh mắt long lên:
“Con của cô sẽ đời ngay hôm nay.
Trên bàn mổ.
Dưới tay .”
“Và cha nó… sẽ chứng kiến từ màn hình camera – cách lấy từng mảnh nội tạng của đứa bé.”
Y Vân gầm lên, giãy giụa, m.á.u từ cổ tay chảy ròng ròng.
ẦM!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên từ khoang .
Cửa sắt bật tung.
Lục Trạch Minh xông .
Ánh mắt như một con thú hoang – điên cuồng, m.á.u đỏ văng mặt, tay nhưng vẫn đ.ấ.m gãy cổ một tên gác cửa.
“VÂN!!”
Y Vân mở mắt – cả đẫm m.á.u và mồ hôi – thở dốc:
“Đừng… đừng gần… kích nổ… con…”
Tên bác sĩ hét lên:
“DỪNG LẠI, LỤC TRẠCH MINH!!
Thêm một bước, tao g.i.ế.c nó!”
Trạch Minh yên.
Anh . Rất nhẹ.
Rồi cắn mạnh răng – kích hoạt chip.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lay-nham-nu-dac-cong/chuong-31-sinh-con-trong-lua-dan.html.]
Tích tắc… tích tắc…
Một đèn đỏ nhấp nháy từ túi n.g.ự.c áo – con chip truyền tín hiệu, bộ hệ thống tàu bắt đầu báo động.
“Mày làm cái gì???”
“Tao cho cả đám c.h.ế.t chung nếu cô sống.”
Trong khi hỗn loạn xảy , Trạch Minh lao lên, dùng dây xích siết cổ tên bác sĩ từ phía , giật mạnh.
Máu b.ắ.n tung tóe.
Một tiếng rắc! vang lên – cổ gãy.
Anh đỡ lấy Y Vân khi cô rơi xuống, co giật.
“Anh… em… chịu nổi nữa…”
“Em sắp sinh !”
Bụng cô gồng cứng. Nước ối vỡ tràn.
Anh cởi áo, lót cô, mắt đỏ hoe:
“Không , vợ ơi… ở đây. Em đừng sợ.”
“Anh đỡ đẻ ?”
“Không. giữ lời hứa – em và con sống.”
Y Vân gào lên.
Một cơn đau như xé da.
Trạch Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, miệng lắp bắp:
“Thở đều… đẩy… mạnh lên, Vân ơi!”
Máu nhuộm đỏ boong tàu.
… một tiếng vang lên.
Chói tai. Mạnh mẽ.
“Con… là con ?” – Trạch Minh run run đỡ lấy đứa bé.
“Ừ… cái môi chu mỏ là liền…”
Y Vân ngất .
Trạch Minh ôm vợ và con, ánh mắt như mà .
5 phút , tàu cứu viện Lục Thị đến kịp lúc.
Trạch Minh ôm hai con bước từ con tàu đang bốc cháy, phía là xác kẻ thù ngổn ngang.
Tại bệnh viện.
Y Vân mở mắt, thấy Trạch Minh đang bế con, thì thầm:
“Anh nghĩ tên gì ?”
“Lục Vân Minh.” – đáp, mỉm .
“Là sự kết hợp giữa em – yêu nhất, và – kẻ từng nghĩ xứng.”