CHƯƠNG 7: LỜI NÓI DỐI ĐẦU TIÊN VÀ ÁNH MẮT NGHI NGỜ
Ánh mắt sắc bén của Lục Gia Minh như xuyên thấu Vy. Tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực, cảm giác tội lỗi và sợ hãi dâng lên. Cô biết mình không thể nói thật về cuộc gặp gỡ với Trần Nhật Nam. Anh ta đã cảnh cáo cô về việc giữ giới hạn, và việc liên lạc với một người đàn ông lạ (đặc biệt là một người có khả năng liên quan đến quá khứ của cô) chắc chắn sẽ bị anh ta xem là vi phạm hợp đồng.
"Tôi... tôi đi dạo quanh khu vườn một chút." Vy đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, nhưng cô cảm thấy má mình hơi nóng lên. "Không khí ở đây rất trong lành."
Lục Gia Minh nhìn cô chằm chằm, không nói gì. Ánh mắt anh ta vẫn đầy nghi ngờ, như thể đang cố đọc suy nghĩ của cô. Vy cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh ta biết, hay ít nhất là nghi ngờ.
"Khu vườn đủ lớn để cô không cần phải đi đâu xa." Anh ta nói, giọng điệu trầm thấp, có vẻ như đang ẩn chứa một lời nhắc nhở. "Và cô nên nhớ, đây là nhà tôi. Mọi hành động của cô đều trong tầm mắt của tôi."
Lời nói của anh ta như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Vy, dập tắt mọi suy nghĩ về sự tự do nhỏ bé mà cô vừa có được. Cô cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng son, mỗi cử động đều bị giám sát.
"Tôi hiểu." Vy thì thầm, cúi mặt xuống.
Lục Gia Minh không nói thêm. Anh ta quay người, đi về phía cầu thang. Bóng lưng cao lớn của anh ta biến mất trên những bậc thang lát đá hoa cương. Vy thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. Cô đã nói dối, và đó có lẽ chỉ là sự khởi đầu cho một chuỗi những lời nói dối khác trong cuộc hôn nhân giả này.
Đêm đó, Vy nằm trằn trọc không ngủ được. Lời nói của Lục Gia Minh cứ văng vẳng bên tai. Anh ta biết gì? Anh ta nghi ngờ đến mức nào? Liệu anh ta có điều tra cô không? Và nếu anh ta phát hiện ra cuộc gặp gỡ với Nhật Nam, điều gì sẽ xảy ra? Món nợ 20 triệu có được xóa không, hay cô sẽ còn phải đối mặt với nhiều rắc rối hơn nữa?
Cô nghĩ về Trần Nhật Nam. Người anh trai cùng cha khác mẹ. Một người thân mà cô chưa từng biết, nay lại xuất hiện trong hoàn cảnh đầy trớ trêu này. Liệu anh ta có thể giúp cô thật không, hay anh ta cũng chỉ là một phần trong mớ bòng bong này? Cô không thể tin tưởng ai hoàn toàn, kể cả người anh trai vừa xuất hiện.
Mấy ngày sau, không khí trong biệt thự trở nên căng thẳng hơn. Lục Gia Minh vẫn đi sớm về khuya, nhưng sự hiện diện của anh ta lại trở nên đáng sợ hơn. Vy cảm thấy ánh mắt anh ta dõi theo mình mỗi khi họ chạm mặt, một ánh mắt đầy cảnh giác và dò xét.
Vy bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Cô nhớ mẹ, nhớ căn phòng trọ nhỏ bé của mình. Ít nhất ở đó, cô được tự do, được là chính mình. Còn ở đây, cô chỉ là một "bà Lục" giả tạo, một vật trưng bày phục vụ cho mục đích của Lục Gia Minh.
Một buổi chiều, Vy đang ngồi trong phòng khách đọc sách, thì điện thoại reo. Là số của mẹ cô. Vy vội vàng bắt máy, giọng mừng rỡ.
"Con chào mẹ!"
"Tiểu Vy à, con sống thế nào rồi? Có ổn không con?" Giọng mẹ cô yếu ớt nhưng đầy lo lắng. "Mẹ nghe nói con... con kết hôn rồi sao? Với một người giàu có?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lay-chong-ty-phu/chuong-7-loi-noi-doi-dau-tien-va-anh-mat-nghi-ngo.html.]
Vy cảm thấy tim mình nhói lên. Cô chưa hề nói với mẹ về chuyện này. Chắc hẳn là bà chủ trọ hoặc hàng xóm đã kể lại.
"Con... con ổn mẹ ạ." Vy cố gắng nói dối. "Con... con có cuộc sống mới, tốt lắm mẹ đừng lo."
"Thật sao con? Sao con không về thăm mẹ? Mẹ nhớ con quá." Mẹ cô nói, giọng nghẹn ngào. "Con đang ở đâu? Sao mẹ gọi mãi không được?"
Vy nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn. Cô không thể nói với mẹ sự thật. Cô không thể nói rằng cô bị ràng buộc bởi một hợp đồng, rằng cô không được phép tiết lộ nơi mình ở, không được tự do đi lại.
"Con... con bận quá mẹ ạ." Vy nói dối. "Con sẽ cố gắng về thăm mẹ sớm nhất có thể. Mẹ giữ gìn sức khỏe nhé."
Sau cuộc gọi, Vy cảm thấy buồn vô hạn. Cô nhớ mẹ da diết. Nỗi nhớ đó lại càng làm cô thêm tủi thân khi phải sống trong sự cô lập và những lời nói dối. Cô muốn giải thoát khỏi cuộc hôn nhân giả này, muốn được trở về cuộc sống bình thường, được chăm sóc mẹ.
Cũng trong buổi chiều đó, Lục Gia Minh về nhà sớm bất ngờ. Anh ta bước thẳng vào phòng khách, thấy Vy đang ngồi thẫn thờ.
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Anh ta hỏi, giọng điệu có vẻ khác thường, không lạnh lùng như mọi khi.
Vy giật mình ngẩng lên. "Không... không có gì."
Anh ta tiến lại gần, đặt một tập tài liệu lên bàn trước mặt cô. "Sắp tới có một buổi đấu giá từ thiện. Cô sẽ đi cùng tôi."
Vy nhìn tập tài liệu, là danh sách các món đồ sẽ được đấu giá. Cô không quan tâm lắm.
"Vâng." Cô đáp.
Lục Gia Minh nhìn cô, ánh mắt anh ta bâm bổ, như thể đang cân nhắc điều gì đó. "Có vẻ cô không thoải mái lắm với cuộc sống hiện tại."
Vy im lặng. Cô biết anh ta đã nhận ra sự bất mãn của cô.
"Nhưng đó là lựa chọn của cô, Trần Tiểu Vy." Anh ta nói, giọng điệu sắc lạnh trở lại. "Cô đã đồng ý nhận món nợ đó bằng cuộc hôn nhân này. Đừng quên điều đó."
Anh ta quay lưng đi. Vy nhìn theo, cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng. Cô biết anh ta đúng. Cô đã tự chọn con đường này. Nhưng cô không thể ngờ rằng, cái giá của 20 triệu đồng lại đắt đến thế. Và cô tự hỏi, liệu cô có thể tìm được lối thoát nào không, ngoài việc chờ đợi một năm hợp đồng kết thúc