CHƯƠNG 3: CUỘC SỐNG MỚI DƯỚI MỘT MÁI NHÀ
Sáng hôm sau, Vy tỉnh giấc trong căn phòng xa lạ. Ánh nắng ban mai rọi qua ô cửa kính lớn, làm lộ rõ sự lộng lẫy đến choáng ngợp của căn phòng ngủ chính. Đây không phải căn phòng trọ chật chội, cũ kỹ mà cô đã gắn bó bao năm. Đây là nơi cô sẽ "sống" trong một năm tới, với cái danh phận là "vợ của tỷ phú Lục Gia Minh".
Cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út. Nó sáng lấp lánh, nhưng cũng nặng trĩu. Trái tim cô vẫn còn mang theo sự nặng nề của đêm qua, của những lời cảnh cáo lạnh lùng từ Lục Gia Minh. Hợp đồng hôn nhân là có thật, và vai trò của cô trong đó cũng thật sự khắc nghiệt.
Vy bước xuống giường, đi về phía cửa sổ. Dưới sân, chiếc Rolls-Royce quen thuộc của Gia Minh đang lăn bánh ra khỏi cổng. Anh ta đã đi làm mà không hề báo trước hay nói một lời nào với cô. Điều đó làm cô nhận ra một cách rõ ràng: cuộc hôn nhân này chỉ là một giao dịch, một vở kịch mà anh ta cần cô đóng vai.
Một lúc sau, một cô giúp việc xuất hiện với một nụ cười niềm nở.
"Chào cô chủ. Cô đã dậy rồi ạ? Lục tổng dặn tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô, và sau đó đưa cô đi mua sắm quần áo mới."
Vy gật đầu. Cô không biết nên trả lời thế nào, dù sao thì cũng là một cô gái nghèo chưa từng có người hầu. "Cứ gọi tôi là Tiểu Vy được rồi."
"Vâng, Tiểu Vy." Cô giúp việc vẫn giữ thái độ kính cẩn.
Bữa sáng được bày biện thịnh soạn trên bàn ăn lớn: trứng ốp la, thịt xông khói, bánh mì nướng, hoa quả tươi và đủ loại nước ép. Vy chỉ quen với bữa sáng đơn giản là mì gói hoặc bánh mì kẹp, nên những món ăn này khiến cô có chút lúng túng. Cô cố gắng ăn một cách tự nhiên nhất có thể.
Sau bữa sáng, cô giúp việc tên Lan dẫn Vy đi mua sắm. Lan nói rằng Lục tổng đã chuẩn bị sẵn một thẻ tín dụng với hạn mức không giới hạn cho cô. Vy nhìn chiếc thẻ trong tay, cảm thấy kỳ lạ. Cả đời cô chưa bao giờ cầm thứ gì giá trị đến thế.
Trung tâm thương mại sang trọng, nơi Vy chưa bao giờ dám bước chân vào, nay cô lại thoải mái dạo quanh. Lan liên tục gợi ý những bộ váy áo đắt tiền, những phụ kiện hàng hiệu mà cô thậm chí còn không dám nghĩ tới. Vy cố gắng chọn những bộ đồ đơn giản, thanh lịch nhưng vẫn phù hợp với hình tượng "vợ tỷ phú", không quá phô trương hay lãng phí. Mỗi món đồ đều có giá bằng cả tháng lương làm thêm của cô.
"Không cần mua nhiều thế đâu." Vy ngập ngừng khi Lan muốn mua thêm một chiếc túi xách trị giá hàng trăm triệu. "Mấy bộ này là đủ rồi."
Lan mỉm cười. "Lục tổng dặn phải sắm sửa đầy đủ cho cô chủ, để cô chủ xuất hiện thật tươm tất khi tham gia các sự kiện quan trọng."
Vy hiểu ra. Mọi thứ đều vì cái "vỏ bọc" này. Cô không phải đang mua sắm cho mình, mà là cho vai diễn của mình.
Buổi chiều, Vy được đưa đến một lớp học nghi thức xã giao cấp tốc. Cô phải học cách đi đứng, cách ăn nói, cách dùng d.a.o dĩa đúng chuẩn mực phương Tây, và thậm chí cả cách cười sao cho duyên dáng nhưng vẫn giữ được vẻ "đẳng cấp". Lục Gia Minh không muốn cô làm mất mặt anh ta trong bất kỳ buổi tiệc hay cuộc gặp gỡ nào.
"Cô Tiểu Vy, nụ cười của cô cần tự nhiên hơn một chút. Hãy nghĩ về một điều gì đó thật vui vẻ." Giáo viên hướng dẫn mỉm cười thân thiện.
Vui vẻ? Trong tình cảnh này, làm sao cô có thể vui vẻ được? Vy tự hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lay-chong-ty-phu/chuong-3-cuoc-song-moi-duoi-mot-mai-nha.html.]
Trong suốt buổi tối hôm đó và những ngày tiếp theo, Lục Gia Minh hầu như không có mặt ở nhà. Anh ta bận rộn với công việc, và sự hiện diện của anh ta trong biệt thự chỉ là chớp nhoáng. Vy thường chỉ nhìn thấy anh ta vào bữa sáng hoặc bữa tối, nhưng hai người hiếm khi trò chuyện. Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng gần như tuyệt đối, đôi khi chỉ có tiếng d.a.o dĩa chạm vào đĩa sứ.
Một tối, Vy đang đọc sách trong thư viện rộng lớn của biệt thự, thì Lục Gia Minh bất ngờ bước vào. Anh ta vẫn khoác trên người bộ vest công sở, có lẽ vừa từ công ty về.
"Ngày mai cô có hẹn với stylist để thử váy cho buổi từ thiện." Anh ta nói, giọng điệu vẫn đều đều không cảm xúc.
Vy ngẩng đầu lên. "Vâng, tôi đã ghi nhớ."
Lục Gia Minh nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở cuốn sách trên tay cô. Đó là một cuốn tiểu thuyết kinh điển.
"Cô đọc sách sao?" Anh ta hỏi, một chút tò mò lướt qua trong ánh mắt.
Vy gật đầu. "Vâng."
"Nghèo khổ và lãng mạn." Anh ta nhận xét, giọng điệu như đang châm biếm. "Cô có thời gian rảnh rỗi để đọc mấy thứ đó sao?"
Vy cảm thấy có chút tự ái. "Đọc sách là một cách để tôi thư giãn. Và không phải ai giàu có cũng chỉ biết đến tiền."
Lục Gia Minh khẽ nhếch mép. "Ồ? Cô đang ngụ ý tôi là người chỉ biết đến tiền sao?"
"Tôi không có ý đó." Vy vội vàng thanh minh. "Chỉ là... mỗi người có một cách sống khác nhau."
Anh ta bước lại gần bàn, chống tay xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. Khoảng cách giữa hai người quá gần khiến Vy cảm thấy khó thở.
"Cô Trần Tiểu Vy," anh ta nói, giọng trầm thấp hơn. "Cô đã ký hợp đồng. Cô là vợ tôi, trên giấy tờ. Đừng quên vai trò của mình. Đừng bao giờ làm điều gì khiến tôi phải thất vọng. Và đặc biệt, đừng bao giờ tìm cách vượt qua giới hạn mà tôi đã đặt ra."
Đó không phải là một lời nhắc nhở, mà là một lời đe dọa. Vy nuốt khan, trái tim đập thình thịch. Cô biết anh ta đang ám chỉ đến việc cô có thể có ý định can thiệp vào cuộc sống riêng của anh ta, hoặc nuôi hy vọng về một mối quan hệ thực sự.
"Tôi... tôi hiểu rồi." Vy nói, giọng hơi run.
Lục Gia Minh nhìn cô thêm vài giây, rồi thẳng lưng đứng dậy, rời khỏi thư viện mà không nói thêm lời nào.
Vy nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần. Cô lại một lần nữa cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt và cô độc. Cuộc sống trong chiếc lồng son này, dù xa hoa đến mấy, cũng chẳng khác gì một nhà tù. Cô chỉ hy vọng một năm sẽ nhanh chóng trôi qua.