CHƯƠNG 24: VẾT THƯƠNG KHÔNG TÊN
Sau buổi tối Vy trở về, cả biệt thự nhà họ Lục dường như đổi màu. Không khí lạnh lẽo trước kia được thay thế bằng hơi ấm dịu dàng, nhẹ nhàng len lỏi vào từng góc nhỏ. Gia Minh làm một điều chưa từng có: tạm gác mọi cuộc họp, hủy hàng loạt lịch trình để ở bên cô nhiều hơn.
Vy tưởng chừng mọi khó khăn đã qua.
Nhưng sóng gió không dễ buông tha họ đến thế.
---
Sáng hôm đó, khi Vy vừa tỉnh dậy, điện thoại cô liên tục rung. Tin nhắn từ bạn học cũ, trợ lý cũ, cả những người không quen:
> “Vy, có phải mẹ bạn từng đi tù không?”
“Mình không tin nổi... chuyện đó là thật sao?”
“Gia Minh có biết chưa? Báo chí đang phát điên!”
Cô run tay mở mạng xã hội.
Tựa đề bài báo nổi bật:
> "Vợ tỷ phú Lục Gia Minh – con gái của một cựu phạm nhân?"
Kèm theo đó là loạt ảnh mờ chụp lại hồ sơ cũ, giấy tạm giam, và... gương mặt mệt mỏi của một người phụ nữ trung niên – mẹ cô.
---
Cảnh báo: bài viết có nội dung nhạy cảm
> Nguồn tin tiết lộ: Bà Trần Thị Thanh – mẹ ruột Trần Tiểu Vy, từng bị tạm giam 4 tháng do nghi ngờ liên quan đến đường dây vay nặng lãi. Tuy được minh oan sau đó, nhưng hồ sơ từng lưu tại trại giam vẫn còn tồn tại…
---
Vy c.h.ế.t sững.
Cô lao đến bệnh viện. Mẹ cô vẫn nằm đó, yếu ớt, không hay biết chuyện gì. Nhưng gương mặt ấy… ánh mắt từng lén giấu quá khứ… giờ bị kéo ra giữa ánh sáng phán xét.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lay-chong-ty-phu/chuong-24-vet-thuong-khong-ten.html.]
Trong khi đó, tại công ty Lục Gia Minh, cổ đông họp khẩn.
Một vài người già lên tiếng:
“Chúng tôi không thể chấp nhận hình ảnh gia đình tổng giám đốc gắn với một vết nhơ như thế.”
“Gia Minh, cậu biết rõ – danh tiếng là tài sản lớn nhất của một người như cậu.”
Gia Minh chỉ lạnh lùng đáp: “Danh tiếng không phải tài sản. Vy mới là người tôi không muốn mất.”
---
Ngay sau cuộc họp, Gia Minh lái xe đến bệnh viện. Anh bước vào phòng Vy, nơi cô đang ngồi cạnh mẹ, đôi mắt đỏ hoe.
Cô nhìn anh, cất giọng yếu ớt:
“Anh đã xem báo chưa?”
“Rồi.” – Anh ngồi xuống bên cô.
“Mẹ em không phải tội phạm. Chỉ là người phụ nữ nghèo bị ép vào đường cùng.” – Vy nghẹn giọng – “Em biết anh có thể… rút khỏi cuộc hôn nhân này. Em sẽ hiểu.”
Gia Minh không nói. Anh nắm tay cô thật chặt, rồi quay sang đặt một nụ hôn nhẹ lên trán mẹ cô – hành động khiến Vy sững người.
“Bác gái, cảm ơn vì đã sinh ra một người con gái như Vy. Cháu xin phép được ở cạnh cô ấy… cả đời.”
Vy òa khóc.
---
Tối hôm đó, khi Triệu Lan gọi điện cho một nhà báo thân thiết:
> “Tôi đã tung hết rồi. Họ sẽ không trụ nổi lâu đâu.”
Nhưng người kia chỉ cười:
> “Cô không biết gì sao? Lục Gia Minh vừa đăng bài công khai:
‘Tôi tự hào vì vợ tôi lớn lên từ khó khăn, chứ không phải từ dối trá và phản bội.’
Người ta đang chia sẻ rần rần. Cô… thua rồi, Triệu Lan à.”
Triệu Lan nắm chặt điện thoại, đôi mắt tràn lửa hận.