CHƯƠNG 23: MỘT CÁI ÔM THAY NGÀN LỜI NÓI
Chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại trước căn hộ nhỏ ở ngoại ô, nơi Vy đã lặng lẽ ở ẩn suốt những ngày qua. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, không son phấn, tóc xõa ngang vai, ánh mắt vẫn còn hoài nghi – nhưng trong lòng là một cơn sóng cảm xúc mãnh liệt chưa từng có.
Cửa xe mở ra. Lục Gia Minh bước xuống, gió chiều thổi nhẹ làm tà áo sơ mi trắng khẽ bay.
Anh đứng im một lúc, mắt dừng lại ở cô – người phụ nữ mà anh đã từng giữ khoảng cách, từng xem như một món nợ, nhưng giờ đây là người duy nhất có thể khiến anh dốc cạn lòng.
Vy bước chầm chậm tới, khoảng cách giữa hai người dường như dài vô tận, cho đến khi cô dừng lại, cách anh chỉ một cánh tay.
Cả hai im lặng. Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng tim đập thình thịch của hai người vang lên trong lòng ngực.
Gia Minh là người phá vỡ sự im lặng trước. “Anh đã nghĩ, nếu hôm nay em không gọi, anh sẽ đến từng bệnh viện, từng khu phố, từng góc thành phố để tìm em…”
Vy nhìn vào mắt anh, giọng khẽ run: “Vì em là hợp đồng chưa hoàn thành… đúng không?”
“Không.” – Gia Minh lắc đầu, chậm rãi bước lên một bước – “Vì em là người đầu tiên khiến anh biết thế nào là sợ mất đi một ai đó.”
Vy rơi nước mắt.
Không chờ thêm, Gia Minh ôm chầm lấy cô – một cái ôm thật chặt, như thể nếu buông ra… anh sẽ mất cô mãi mãi.
“Anh xin lỗi.” – Anh thì thầm bên tai cô – “Vì đã không nói ra sớm hơn. Vì đã để em tổn thương. Nhưng từ giây phút em rời đi, anh đã hiểu rằng… mất tất cả cũng không đau bằng mất em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lay-chong-ty-phu/chuong-23-mot-cai-om-thay-ngan-loi-noi.html.]
Vy vùi mặt vào n.g.ự.c anh, nghẹn ngào: “Em tưởng mình chỉ là người đi ngang qua đời anh… không ngờ lại có chỗ trong tim anh đến vậy.”
Gia Minh khẽ cười, ôm cô chặt hơn: “Không phải một chỗ. Là cả trái tim.”
---
Chiếc xe lăn bánh chậm rãi về biệt thự. Lần này, không còn là sự lặng im căng thẳng, mà là cảm giác an toàn dịu dàng bao phủ bên trong.
“Có một điều em chưa nói…” – Vy khẽ lên tiếng khi họ sắp đến cổng.
“Gì vậy?” – Gia Minh quay sang.
“Cái móc khóa hình mèo lần trước mất… là em giấu đi.”
Anh ngạc nhiên. “Vì sao?”
“Vì em sợ mình sẽ mềm lòng… nếu nhìn thấy nó.”
Gia Minh cười khẽ. “Em giấu rồi. Nhưng bây giờ, anh sẽ đưa em thứ khác. Thứ mà em không cần giấu, vì từ nay trở đi, em là vợ thật sự của anh. Không hợp đồng. Không thời hạn.”
Vy quay sang, mắt sáng long lanh. “Vậy… anh cầu hôn lại em đi.”
Gia Minh dừng xe ngay trước cổng, lấy từ trong túi một chiếc nhẫn nhỏ, ánh lên lấp lánh. Anh không nói lời hoa mỹ, không quỳ gối, chỉ đeo vào tay cô và nói:
“Anh không hứa sẽ hoàn hảo. Nhưng anh hứa, từ nay về sau… tất cả của anh là của em.”