Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 18: PHÍA SAU TẤM MẶT NẠ
Buổi tối, biệt thự chìm trong ánh đèn mờ dịu. Trời không mưa, nhưng gió thổi từng cơn nhè nhẹ làm lay động những khóm hồng trước hiên nhà. Vy đứng ở ban công, tay cầm một ly trà nóng. Từ ngày xảy ra vụ đe dọa, cô vẫn không thể ngủ sâu. Luôn có gì đó khiến cô thấy bất an... và tiếc nuối.
Một giọng nói trầm khẽ vang lên phía sau:
“Em lạnh à?”
Cô quay lại. Là Lục Gia Minh. Không còn áo vest sang trọng hay nét mặt lãnh đạm thường thấy. Anh mặc một chiếc áo thun đơn giản, tóc rối nhẹ như thể vừa mới tắm xong. Trông... gần gũi lạ lùng.
“Không... chỉ là em không ngủ được.”
Anh gật đầu, không hỏi thêm, chỉ bước đến đứng cạnh cô. Một lúc lâu sau, anh mới cất lời:
“Ngày nhỏ... tôi từng bị nhốt trong tầng hầm suốt 3 ngày liền.”
Vy giật mình quay sang nhìn anh.
Gia Minh vẫn nhìn xa xăm, giọng anh như một sợi khói mỏng:
“Hồi đó tôi 9 tuổi. Ba tôi – Lục Quốc Vũ – phát hiện tôi giấu một con ch.ó hoang trong nhà. Ông ta ghét sự yếu mềm. Nên bắt tôi lựa chọn: hoặc g.i.ế.c nó, hoặc xuống tầng hầm.”
“Anh... đã chọn tầng hầm?” – Vy run giọng.
“Ừ.” – Anh gật đầu – “Ngày đầu thì lạnh. Ngày thứ hai thì đói. Ngày thứ ba thì sợ đến mức tưởng mình đã c.h.ế.t rồi.”
Vy siết chặt ly trà. Cô không tưởng tượng được – cậu bé 9 tuổi ngày đó, giờ lại là người đàn ông đứng đầu một tập đoàn, lạnh lùng đến đáng sợ.
“Sau lần đó, tôi không bao giờ khóc trước ai. Cũng không bao giờ để bản thân... mềm yếu. Tôi học cách điều khiển mọi thứ – kể cả cảm xúc, kể cả người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lay-chong-ty-phu/chuong-18-phia-sau-tam-mat-na.html.]
Anh quay sang nhìn cô.
“Cho đến khi gặp em.”
Vy ngơ ngác, không tin vào tai mình.
“Em không cố gắng chứng minh gì cả. Không khóc lóc. Không than trách. Nhưng chính điều đó... khiến tôi sợ.”
“Sợ?” – Cô nhíu mày.
“Ừ. Sợ rằng... nếu em biến mất, tôi sẽ không còn biết đâu là giới hạn nữa.”
Vy không biết phải trả lời sao. Nhưng khoảnh khắc ấy, cô hiểu – con người này đã gánh quá nhiều. Những vết thương cũ không chảy máu, nhưng lại hằn sâu đến tận đáy tâm hồn.
Anh bước đến gần cô hơn, thì thầm:
“Vy, nếu có ngày tôi làm điều gì khiến em tổn thương... đừng tha thứ dễ dàng. Hãy để tôi đau. Để tôi học cách trân trọng.”
Cô cắn môi, khẽ hỏi: “Vậy... em là gì trong mắt anh?”
Lục Gia Minh nhìn cô – ánh mắt không còn là của một kẻ kiểm soát, mà là của một người đàn ông... đang run sợ.
“Là người đầu tiên... khiến tôi muốn sống đúng nghĩa.”
---
Tối đó, Vy không trở về phòng mình. Cô ngồi lại bên cạnh anh trong thư viện, hai người cùng đọc sách, không ai nói gì thêm, nhưng khoảng cách đã bị xóa nhòa.
Gia Minh khẽ gục đầu xuống vai cô khi đã thấm mệt. Vy ngồi im, cảm nhận hơi ấm thật lạ.