CHƯƠNG 16: GIÔNG TỐ TRƯỚC BÌNH MINH
Ngày hôm đó, trời đổ mưa rả rích từ sáng sớm. Bầu không khí ẩm ướt len lỏi qua khắp hành lang ngôi biệt thự, tạo ra một cảm giác lạnh buốt khó tả. Vy ngồi trong thư phòng, đọc một cuốn sách mà thực ra chẳng biết nội dung là gì – đầu óc cô vẫn luẩn quẩn những suy nghĩ về những gì Lục Gia Minh nói hôm qua.
"Tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô."
Một lời hứa như từ người đàn ông trong truyện cổ tích. Nhưng Vy không dám tin trọn vẹn. Cô không cho phép bản thân mơ mộng, vì cô biết cuộc đời cô không dành cho điều đó.
Điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ một số lạ.
> “Mày tưởng được làm vợ tạm thời của Lục Gia Minh là mày có thể yên ổn sao? Tốt nhất là biến khỏi cuộc đời anh ta… nếu không, mẹ mày sẽ không tỉnh dậy nổi nữa đâu.”
Vy c.h.ế.t lặng.
Bàn tay cầm điện thoại run lên bần bật. Cô đọc đi đọc lại tin nhắn, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ai? Là ai biết về mẹ cô? Ai lại nhắm vào cô?
Cô lao đến cửa phòng Gia Minh.
“Có chuyện gì?” – Anh hỏi, ánh mắt lạnh như thường lệ.
Vy run rẩy giơ điện thoại ra. Anh cầm lấy, mắt nheo lại đọc từng chữ. Trong thoáng chốc, gương mặt anh tối sầm. Không nói lời nào, anh lập tức bấm máy gọi.
“Chặn toàn bộ truy cập lạ vào điện thoại của cô ấy. Kiểm tra camera quanh biệt thự. Và cho người đến bệnh viện, lập tức bảo vệ bà Trần – mẹ của Vy. Mười người. Vũ trang.”
Vy đứng đó, tim đập thình thịch, không hiểu gì.
Gia Minh tắt máy, quay sang cô, giọng trầm thấp:
“Có lẽ tôi đã để cô lộ ra quá sớm. Có người đang theo dõi cô. Và họ sẵn sàng ra tay để cảnh cáo tôi.”
“Cảnh cáo... anh?”
“Phải. Vy, cô đang là điểm yếu của tôi. Và kẻ thù của tôi... biết điều đó.”
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lay-chong-ty-phu/chuong-16-giong-to-truoc-binh-minh.html.]
Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, toàn bộ hệ thống an ninh trong biệt thự được nâng cấp. Camera quay từng ngóc ngách. Xe lạ bị cấm ra vào khuôn viên. Đặc biệt, mẹ Vy được chuyển khẩn cấp tới một khu điều trị riêng biệt, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi đội an ninh tư nhân cao cấp.
Vy ngồi im lặng trong phòng làm việc của Gia Minh, mắt vẫn đỏ hoe.
“Là ai làm chuyện này?” – Cô hỏi.
Gia Minh không trả lời ngay. Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: “Có thể là đối thủ trong thương trường, cũng có thể là người trong quá khứ... nhưng không sao cả. Tôi sẽ không để họ chạm vào cô.”
Cô nhìn anh. Trái tim lặng đi một nhịp. Dưới vẻ ngoài băng lãnh, hóa ra là một người đàn ông luôn sẵn sàng dựng nên cả pháo đài chỉ để bảo vệ một cô gái không tên tuổi như cô?
Anh tiến đến, đặt tay lên vai cô – lần này không phải là sự chiếm hữu, mà là một chỗ dựa.
“Vy, từ giờ, nếu có chuyện gì... phải nói với tôi trước.”
Cô gật đầu, cổ họng nghẹn lại.
---
Đêm ấy, cô ngủ thiếp đi trên ghế sofa trong phòng anh – quá mệt mỏi sau ngày dài. Lúc tỉnh dậy giữa đêm, cô thấy anh đang ngồi cách đó vài bước, vẫn trong bộ vest, ánh mắt mệt mỏi nhưng kiên định.
“Anh chưa ngủ?”
Gia Minh không quay lại. Giọng anh nhỏ nhưng đầy nỗi niềm: “Tôi từng nghĩ cô chỉ là một phần của bản hợp đồng. Nhưng hóa ra, có những điều... không thể kiểm soát được bằng lý trí.”
Vy nhìn anh, trong mắt có gì đó rất lạ.
“Em là người duy nhất... khiến tôi muốn bảo vệ. Không vì mục tiêu nào cả.”
Tim Vy chệch một nhịp. Cô khẽ thì thầm:
“Nhưng em là người gắn với một món nợ... không đáng.”
Anh quay sang, mắt sâu như biển đêm:
“Em đáng hơn bất kỳ món nợ nào trên đời này.”