LẤY CHỒNG TỶ PHÚ - CHƯƠNG 1: MÓN NỢ KHÔNG NGỜ TỚI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 08:34:56
Lượt xem: 2

CHƯƠNG 1: MÓN NỢ KHÔNG NGỜ TỚI

Cốc... cốc...

“Vào đi.”

Tiếng gõ cửa vang lên giữa căn phòng trọ cũ kỹ, nơi ánh nắng chiều hắt qua khung cửa sổ mờ bụi. Bên trong, một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi thu lu bên góc giường, tay cầm chặt điện thoại, gương mặt thất thần.

“Tiểu Vy! Có người tìm em kìa!”

Vy ngẩng lên. Là bà chủ trọ. Bà nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại. “Họ nói là từ công ty tài chính nào đó...”

Trái tim Vy chợt đập loạn. Cô nuốt khan.

Công ty tài chính?

Cô không vay mượn gì cả, ngoại trừ...

Cơn rùng mình lướt qua. Cô vội đứng dậy, bước ra khỏi phòng như một cái máy.

Trước sân trọ, một người đàn ông mặc vest đen đứng chờ. Anh ta cầm tệp hồ sơ dày cộp, khuôn mặt không chút biểu cảm.

“Cô là Trần Tiểu Vy?” – Anh ta hỏi, giọng đều đều.

“Vâng... tôi đây.”

“Xin mời ký xác nhận vào đây. Cô là người thừa kế khoản nợ 20.000.000 đồng từ ông Trần Văn Hoàng – cha ruột của cô.”

Vy c.h.ế.t đứng.

Hai mươi triệu?

Cha cô... người đã bỏ mẹ con cô từ khi cô ba tuổi, nay đột nhiên để lại cho cô một món nợ?

“Không! Tôi không liên quan gì đến ông ấy!” – Cô lùi lại, giọng run run.

Người đàn ông mở tệp hồ sơ, lật ra bản sao giấy khai sinh. “Căn cứ pháp lý xác nhận mối quan hệ cha – con hợp pháp. Theo quy định, cô là người chịu trách nhiệm thanh toán khoản nợ này.”

Vy cảm giác như bầu trời sụp đổ.

Cô chỉ là sinh viên mới ra trường, làm thêm đủ thứ nghề để nuôi mẹ già bệnh tật. Hai mươi triệu với cô chẳng khác gì hai trăm triệu...

“Cô có thể chọn thanh toán trong vòng 15 ngày. Nếu không, theo hợp đồng, tài sản cá nhân của cô sẽ bị kê biên.”

“Nhưng tôi... tôi không có gì cả...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lay-chong-ty-phu/chuong-1-mon-no-khong-ngo-toi.html.]

Người đàn ông nhìn cô thêm vài giây rồi gật đầu. “Nếu vậy, có một đề nghị khác dành cho cô. Từ phía chủ nợ.”

“Chủ nợ?”

“Phải. Ông Lục Gia Minh – Tổng giám đốc Tập đoàn Gia Minh, cũng là người đã mua lại toàn bộ khoản nợ này từ công ty cũ.”

Vy sững sờ. Cái tên đó... cô từng thấy trên mạng – một trong những tỷ phú trẻ tuổi và quyền lực nhất thành phố.

“Tôi không hiểu... tại sao ông ta lại muốn mua món nợ nhỏ như thế?”

Người đàn ông khẽ nhếch môi. “Có lẽ cô nên tự hỏi anh ấy.”

Ba ngày sau, tại phòng VIP khách sạn 5 sao.

Vy ngồi co ro trên chiếc sofa bọc nhung, lòng đầy thấp thỏm. Cánh cửa mở ra.

Một người đàn ông cao lớn bước vào, vest đen ôm sát thân hình, từng bước chân đều mang theo khí thế bức người.

Anh ta ngồi xuống đối diện cô, không vòng vo: “Cô có hai lựa chọn. Một: Thanh toán khoản nợ. Hai: Ký hợp đồng làm vợ tôi trong một năm. Hết hợp đồng, tôi xóa nợ.”

Vy nghẹn lời.

“Anh đang nói đùa...?”

Lục Gia Minh nhìn thẳng cô, ánh mắt sắc lạnh: “Tôi không cần vợ. Tôi chỉ cần một người đóng vai cho một sự kiện sắp tới. Cô phù hợp.”

“Vì sao là tôi?”

“Vì cô nghèo. Và tuyệt vọng.”

Câu trả lời như nhát d.a.o cứa vào lòng cô. Cô cắn môi, siết tay.

Một năm... làm vợ của một người xa lạ?

Nhưng nếu không...

Cô sẽ mất tất cả. Cả chỗ trọ. Cả mẹ cô...

“Được...” – Tiếng Vy vang lên trong lồng n.g.ự.c trống rỗng – “Tôi đồng ý.”

Gia Minh gật đầu, không bất ngờ. “Hợp đồng sẽ được gửi tới vào sáng mai. Chuẩn bị cho hôn lễ. Tôi không thích lãng phí thời gian.”

Cô gái nhỏ rời khỏi khách sạn, đầu ngẩng lên trong gió đêm se lạnh.

Một món nợ... chỉ hai mươi triệu.

Nhưng đổi lại, là cả một năm cuộc đời làm vợ của tỷ phú...

Loading...