Mãi đến khi theo Tạ Tinh Thần về nhà,  mới    nghĩ sai .
Người đàn ông  -  cũng đang  xổm cạnh thùng rác đầu hẻm giống như  - hóa    một gia đình  lớn. Thậm chí, trong nhà  còn  dì giúp việc chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hằng ngày.
 Tạ Tinh Thần  vẻ   thiết với các dì  lắm. Mãi đến khi một dì hỏi  rằng nên gọi  là gì. Tạ Tinh Thần ngẩn  một lúc,  mới  chút bực bội lên tiếng: "Đây là... em gái ,  gọi thế nào cũng ."
Thế là, các dì với nụ  hiền lành gọi  là: "Cô chủ."
Tôi  chút ngượng nghịu,   yên.
Khoảnh khắc đó,  hối hận ,   lấy  ba trăm tệ của   trốn về góc thùng rác của riêng .
 Tạ Tinh Thần nhét một cốc sữa  tay ,   với vẻ  vui: "Không    làm  nhà của em ? Tôi mới 24 tuổi, gọi  cũng  thiệt thòi gì cho em,   thể làm bố em ."
Anh trông  vẻ là một   trai tính tình    lắm.
Khi  ôm cốc sữa nhỏ nhấm nháp đối diện với ,   sofa liên tục đổi sáu tư thế, cuối cùng vỗ trán một cái, bực bội  dậy: "Đây   là buôn bán  ? Thật điên ."
Nghe  lúc đó.  định kéo  dậy  đích  đưa  về nhà.   may là  uống no sữa  ngủ  , cả  cuộn tròn  sofa, gầy như cây sậy, cuộn  cũng chỉ bé tí tẹo.
Tạ Tinh Thần  rằng lúc đó   thấy  gầy như ,  nghĩ đến những lời tuyệt tình qua điện thoại,   đấu tranh nội tâm một lúc lâu. Cuối cùng, giữa việc gọi  dậy và bỏ  ở giữa phòng khách,   chọn đắp cho  một chiếc chăn mỏng lên .
Thật  giấc ngủ của   nông, nhưng hôm đó,   ngủ  say. Vì  mơ thấy . Trong giấc mơ  ,  luôn   tỉnh .
Thật ,  mất  sớm,    ấn tượng sâu sắc về . Nghe   khi sinh  trai,   bà nội bắt nạt, từ đó  để  bệnh. Bác sĩ    đó  thể  con nữa.   khi vô tình  ,  vẫn chọn sinh  . Mẹ  đưa cục cưng của  đến thế giới .  cũng chính vì thế mà đẩy nhanh sự tàn lụi của .
Năm bốn tuổi,  rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lap-lanh-nhu-sao-troi/chuong-2.html.]
Bố và  trai nắm tay ,   ngôi mộ thấp bé .
Bố : "Sau ,  đời  chỉ còn  chúng  nương tựa  , chúng   yêu thương  hơn nữa, sống  vì đối phương."
Từ  đến nay, đều là bố một  nuôi nấng  và  trai trưởng thành.
Mãi đến  , ông  gặp dì Lưu.
dì Lưu  dáng  bé nhỏ,  năng cũng dịu dàng, yếu ớt.
Bà  một  nuôi con gái bằng tuổi .
Khi ngã bên đường   bố đỡ dậy, bà  sẽ mỉm  dịu dàng với bố.
dì Lưu ưng ý sự thật thà, chăm chỉ của bố, cũng ưng ý chuyện  trai  học giỏi,  thể thi  một trường đại học , trở thành lao động mới trong nhà.
Anh trai học hành luôn  thành tích  ,   lớn hơn  sáu tuổi,  khi  mất,      chăm sóc . Anh  luôn  tinh tế,  dịu dàng.
Ngày dì Lưu về nhà, bà  nắm tay Lưu Thanh Thanh, vỗ vai  trai đầy vẻ hài lòng. Bà  : "Thanh Thanh luôn   một   trai, Vấn Phong  , nó   cách chăm sóc  khác,  phù hợp để làm  trai của Thanh Thanh nhà dì,   gia đình chúng  nhất định sẽ sống  hòa thuận."
Lúc đó,   trong góc, dù là  đầu tiên gặp,  cũng phần nào cảm nhận , dì Lưu  hề thích .
Bà  đến nhà , nũng nịu với bố, mang quà cho  trai nhưng từ đầu đến cuối  chẳng hề để ý đến .
Cái "gia đình" trong lời bà  ,  bao gồm .
Lưu Thanh Thanh - lúc  mười tuổi -  chạy đến quấn lấy  trai nũng nịu, đòi   chơi cùng. Khi đó,  trai  thích Lưu Thanh Thanh mấy, chỉ gượng gạo  khẽ, nhưng cuối cùng vẫn  hất tay  kế và em kế đang níu lấy     tiệc cưới  hai của bố.