Lão Công Của Tôi Là Hắc Tổng Tài - Chương 54: Một loại ý nghĩ như vậy mọc rễ

Cập nhật lúc: 2025-11-17 03:40:30
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Du Nhiên thấp thỏm cúi đầu, nên thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Vũ, cũng thấy động tác làm lưng .

Cái cằm đột nhiên nắm lấy, ép ngẩng đầu, Diệp Du Nhiên thấy chính là lồng n.g.ự.c màu lúa mì cài hai cúc áo, đường vân rõ ràng, tựa như tự nhiên toát vẻ mê hoặc, hấp dẫn tầm mắt của cô.

“Cô mà rẻ tiền như !” Nam Cung Tước lạnh một tiếng, nghiêng vung tay.

Người phụ nữ cũng hơn gì, vẻ thanh cao đơn thuần, một lúc lộ mặt thật.

Tiếp cận vẫn là vì tiền! Không chiếm chỗ của nên tay chỗ Trần Vũ, ha ha.

Âm điệu lạnh lùng, giọng tà mị, sức quyến rũ kinh , thể đốn tai khác. Nội dung câu khiến sắc mặt Diệp Du Nhiên trở nên tái nhợt.

Thuận theo sức lực của Nam Cung Tước, gương mặt nghiêng qua một bên, cằm truyền đến sự đau nhức, Diệp Du Nhiên quan tâm

Rẻ tiền?

Cô vay tiền Trần Vũ quen nên. trong mắt Nam Cung Tước mà tới trình độ rẻ tiền ?

“Thư ký Trần, liên lụy tới , thật xin . Anh xem như lời .” Diệp Du Nhiên cúi thật , .

Đã như thì cô mượn là .

Nam Cung Tước lên tiếng níu giữ cô, ánh mắt che lấp: “Không cô cần máy ảnh ?”

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Du Nhiên, giống như kìm sắt, trong lồng n.g.ự.c như ngọn lửa gai góc đang mãnh liệt thiêu đốt.

Dáng vẻ lúc phụ nữ vay tiền Trần Vũ với lúc đầu vay tiền trong văn phòng mà giống thế? Thì ánh mắt kiên cường khuất phục, trong veo và tinh khiết của nai con thấp thỏm yếu đuối thể dùng với bất cứ ai.

Lửa giận trong lòng Nam Cung Tước bỗng cháy hừng hực, con màu đen đáng sợ như satan: “Chỗ của thứ cô , chỉ cần cô…” Anh ngừng một chút, chút thú vị phản ứng của Diệp Du Nhiên, trong con ngươi đen nhánh thì càng ngày càng lạnh lẽo.

Diệp Du Nhiên giật sợ hãi giãy dụa, cô điều kiện của Nam Cung Tước , đó chắc chắn là điều kiện đẩy cô xuống địa ngục, cô , đồng ý.

Ánh mắt cầu cứu về phía Trần Vũ, xin giúp đỡ.

mà nơi đó sớm ai, lúc Nam Cung Tước đến gần, Trần Vũ nhanh trí rút lui.

Diệp Du Nhiên tuyệt vọng nhắm mắt : “Ngài Nam Cung, cần máy ảnh tiền của , xin thả .”

Ngón tay Nam Cung Tước dằn ánh mắt cô, dùng thêm sức một chút, dường như chụp lấy đôi mắt thấy xinh nhưng nên xuất hiện Diệp Du Nhiên.

Nghe thấy cô từ chối, đó ngón tay bắt lấy một đầu tóc dài bóng loáng mềm mại , ép Diệp Du Nhiên mở to mắt : “Cô quan tâm máy ảnh của , chỉ cần Trần Vũ?”

“Không, cần cả hai .” Diệp Du Nhiên lắc đầu tới nỗi da đầu cũng kéo tới đau đớn, nhưng định ngừng , cô cố gắng tỏ vẻ đồng ý.

Ánh mắt thâm sâu như hố sâu liếc cô hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu chuẩn xác chiếm lấy đôi môi đỏ thắm . Trước khi Diệp Du Nhiên phản kháng, hung hăng xé rách một chút, mùi m.á.u tươi tràn , hơn nữa cũng rời khỏi.

Sau khi tách khỏi nụ hôn, Nam Cung Tước cũng văn phòng.

Cánh cửa đóng bởi một lực lớn mà vang lên, hơn nữa còn giọng to rõ của : “Cút cho !”

Diệp Du Nhiên ngẩn , quả quyết rời khỏi theo phương hướng ngược .

Trong sảnh lớn, Diệp Tranh chỉ dẫn của nhân viên lễ tân thang máy, ngoài ý thấy vẻ mặt ảm đạm của Diệp Du Nhiên, dừng bước, nhận lấy thẻ đen trong tay nhân viên lễ tân, hiệu tự .

Nhân viên lễ tân thức thời rời khỏi, chờ Diệp Du Nhiên đến gần, Diệp Tranh lên tiếng : “Cô Diệp.”

Lời của ngắn gọn như một, giọng lực xuyên thấu, dường như thể trực tiếp chấn động màng nhĩ.

Diệp Du Nhiên nghi ngờ ngẩng đầu, lúc nhận , cố vẻ mạnh mẽ gượng : “Anh cả Diệp, là .”

“Ừ.” Diệp Tranh khẽ vuốt cầm, chăm chú đôi mắt đen của cô dường như vẻ kỳ lạ.

Lặng lẽ đối mặt một lát, Diệp Du Nhiên phá vỡ sự im lặng , cô dịch một bước, nhường đường: “Anh cả Diệp việc gì với ngài Nam Cung ? Em sẽ quấy rầy.”

Diệp Tranh nhúc nhích, thẳng, như cây tùng như mỏm núi đá.

Diệp Du Nhiên chờ một lát, thấy ý định thì cô chỉ đành : “Em còn chút việc, một bước.”

“Có chuyện khó khăn thể tìm .” Lúc cô lướt qua , Diệp Tranh bỗng nhiên . Giọng lớn, nhưng vẻ như nặng hơn ngàn cân, khiến cảm giác an đáng tin.

Hốc mắt Diệp Du Nhiên nóng lên, xém chút cảnh khó khăn mắt. Cô c.ắ.n môi một cái, miệng vết thương tràn tia máu, vị ngai ngái tràn đầy trong miệng, cô trấn tĩnh : “Em .”

“Ừ.” Sau khi Diệp Tranh khẽ vuốt cằm thì nhấc chân rời , tiếng bước chân nặng nề giẫm mặt đất.

Diệp Du Nhiên âm thanh , tự chủ đầu một cái. Bóng lưng rộng lớn phía gầy gò nhưng cảm giác sức, dường như cảm giác thể gánh vác tất cả, mang cho cô một cảm giác quen thuộc…

Rõ ràng từng gặp, tại quen thuộc như

cảm thấy quen thuộc?

Diệp Du Nhiên suy nghĩ miên man, chẳng lẽ Diệp Tranh chính là đàn ông đầu của cô đó?

Suy nghĩ đột nhiên nảy sinh trong lòng, Diệp Du Nhiên bỗng ngơ ngẩn chằm chằm bóng lưng phía của Diệp Tranh, lúc ngẩn ngơ, cô so sánh đó với trong tâm trí cô.

Đáp án chính là vóc cũng như

Hình như chính là .

“Anh cả Diệp.” Diệp Du Nhiên nhấc chân đuổi theo một bước, miễn cưỡng ngừng tại chỗ, khi đuổi theo hỏi câu trả lời khẳng định thì thể như thế nào?

Diệp Tranh ngừng bước, đầu về phía cô.

Diệp Du Nhiên miễn cưỡng : “Cảm ơn giúp trong buổi khiêu vũ hôm đó.”

“Không gì.” Diệp Tranh dứt lời, chờ thêm một lát, thấy cô nữa thì quẹt thẻ thang máy bên cạnh.

Diệp Du Nhiên trơ mắt tiến thang máy, sững sờ trong chốc lát, cô vỗ mặt, cũng cất bước ngoài.

Đối với cô mà , việc gấp bây giờ là chuyện máy ảnh. Về phần Diệp Tranh… Có lẽ cô suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa khi xảy quan hệ với Nam Cung Tước, cho tới bây giờ cô cũng nghĩ với cơ thể sạch sẽ sẽ tìm yêu lấy chồng.

Ngẩng đầu mặt trời chói chang đỉnh đầu, cô thử một thẳng thắn với trường học, còn mấy cái khác đó thì từ từ xem hiệu quả .

Mà cách là cách duy nhất mắt cô nghĩ .

Nghĩ xong liền làm, lúc Diệp Du Nhiên đón xe tới trường, tìm giáo viên khoa biên đạo. Một bên khác, Diệp Tranh ròng rã một tiếng bất động trong phòng khách khi Trần Vũ thông báo Tước đến công ty.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Nam Cung Tước khép laptop , cũng tắt đoạn video giám sát xem chỉ một .

Vẻ mặt Diệp Tranh, trong ánh mắt màu đen trừ dò xét còn sự thù địch che giấu.

Người phụ nữ đáng c.h.ế.t, dám trốn , còn si ngốc bóng lưng Diệp Tranh nửa ngày, dáng vẻ đàn ông hơn .

Chương 55: Tình hình còn tệ hơn nữa

Đôi mày ̣̂m của Diệp Chính cau lại: “Chúng không thể làm theo hình thức hợp ́c trước đây ?” Mục ́ch hôm nay đến đây là để duy trì cách hợp ́c ban đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lao-cong-cua-toi-la-hac-tong-tai/chuong-54-mot-loai-y-nghi-nhu-vay-moc-re.html.]

Nam Cung Tước gõ ngón tay lên mặt bàn với giọng cứng ̆́n: “Mô hình hợp ́c năm-năm không còn phù hợp với hiện ̣i nữa. Nếu Diệp tổng cứ khăng khăng như ban đầu thì tôi chỉ có thể rút vốn và bán cổ phần.”

“Khác với lúc trước như thế nào?” Diệp Chính lấy ̀i liệu đã nghiên cứu mấy ngày từ trong chiếc cặp đựng tài liệu mới tinh, đặt lên bàn.

Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn chằm chằm: “Nhà họ Diệp của có khác đội trưởng.”

Gương mặt đen lại vì mưa gió của Diệp Chính lộ ba phần kinh ngạc, thật không ngờ nguyên nhân lại là thế này.

“Hai nhà chúng làm việc cùng đã lâu, nhưng sự hợp ́c trước đây thuộc về thế hệ cha , nếu bây giờ Diệp tổng đã tiếp quản công ty, chúng sẽ chia lại.” Giọng Nam Cung Tước trầm xuống, lạnh lùng giọng nói đầy ý khiêu khích: “Diệp tổng sợ ?”

Diệp Chính nhận thấy được sự khiêu khích nồng đầm của , nên chắc chắn sẽ không co chân lại, ngón tay gần như đan theo bản năng ̣o thành tư thế chào, ̣nh đầu sang một bên, đột nhiên nhớ mình đã rời quân ngũ.

Sau đó duỗi bàn tay to dài , giọng nói khàn khàn: “Nam Cung tổng muốn chia lại như thế nào? Lấy mẫu chia như nào?”

Khóe môi Nam Cung Tước cong lên một đường cong ̀ ác, nụ cười lạnh lùng: “Nếu ở trong trung ̂m thương mại, đương nhiên tuân theo quy ̆́c của trung tâm thương mại, chẳng lẽ Diệp tổng còn muốn đọ nắm đấm ?” Anh đè thấp giọng , cũng giơ tay , bắt lấy tay Diệp Chính, buông .

“Tuân theo các quy ̆́c của trung ̂m thương mại mà làm.” Diệp Chính nói ngắn gọn.

“Hợp ́c ban đầu là trong lĩnh vực bất động sản, lần hợp ́c gần đây nhất là công ̣̂ sinh học, trong lĩnh vực khách sạn, hai chúng cũng có những chỗ hợp ́c khác, tính toán từng cái thì phiền quá, nên Diệp tổng chọn .” Nam Cung Tước tựa lưng vào ghế, co một chân lên, trông bất cần như thể đang cầm trên tay ̂́m vé trúng thưởng.

Diệp Chính kiên quyết nói: “Bất động sản.”

“Được thôi.” Nam Cung Tước búng tay, đôi mắt sâu như biển.

Khi hai người thương lượng về các chi tiết cụ thể, Diệp Du Nhiên đến trường, cô một cô gái nhận ngay khi bước vào cổng trường.

“Cô ấy là Diệp Du Nhiên ———” Cô gái đưa hai tay lên tạo thành hình cái loa hét lên, hai lần liên tiếp, chỉ một ngón tay vào Diệp Du Nhiên.

Vừa tan học buổi trưa, có ̂́t nhiều học sinh vào cổng trường. Nghe những gì cô gái nói, hàng chục cô gái bước từ đám đông, vây quanh Diệp Du Nhiên.

“Có chuyện gì không?” Diệp Du Nhiên đưa mắt nhìn những người này, phát hiện ̆̀ng cô không biết ai trong số họ.

Không ai đáp lại lời cô, cô gái hét lên lúc nãy xua tay: “Là cô khiến học trưởng Hàn vào tù, đánh cho tôi!”

“Hàn Thiên Triết trả giá xứng đáng với tội lỗi của .” Vừa nói, Diệp Du Nhiên đã thầm nghĩ , đúng thật là khi nhìn thấy gương mặt của những cô gái này tràn đầy tức giận, cô chỉ có thể bỏ chạy.

Tuy nhiên, chấn động não nhẹ không thể nào không có di chứng.

Vừa chạy được hai bước, cảm giác chóng mặt, buồn nôn dâng trào, loạng choạng suýt ngã xuống đất.

Chuyện khiến cho mấy cô gái đuổi kịp, túm lấy Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên vốn đang bị tra ̂́n bởi sự yếu ớt của cơ thể, cô không có chút sức phản kháng nào để chống lại họ. May là bảo vệ giữ cổng thấy , chạy đến kéo những cô gái , cô mới được cứu.

Nhấn "Donate" để team duy trì dịch truyện và có động lực ra chương mới nhanh hơn nha!

Vùng da lộ ngoài, bao gồm cả mặt và cổ, đều bị bầm tím, hoặc cào, bị đấm. Quần áo trên người xộc xệch, đầy bụi, còn có thêm hai dấu chân, cảm thấy cực kì lạc lõng.

Diệp Du Nhiên mím môi cố gắng chịu đựng cơn đau nhức ở mắt, khi cảm ơn bác bảo vệ, cô ̣nh vào trong trường.

Một bác bảo vệ lớn tuổi ngăn cô lại: “Cô gái, là cô đừng vào, nhân lúc bây giờ ít người qua lại, nhanh .”

Diệp Du Nhiên siết chặt ngón tay, không thể tin nổi ý của nhân viên bảo vệ: “Chú à, chẳng lẽ có nhiều người vì Hàn Thiên Triết mà tìm phiền phức với cháu lắm ?”

Một khác trông trẻ hơn chen vào: “Học sinh Hàn Thiên Triết đó là nổi tiếng trong trường, bao nhiêu cô gái yêu thầm, bây giờ cô đã tống người vào tù rồi, cho nên là, cô hiểu đó ...”

“Đi nhanh , đến lúc đông người quá, chỉ vài người chúng cũng không ngăn cản được.” Bác bảo vệ vẫn tiếp tục khuyên.

Diệp Du Nhiên không ngờ ̆̀ng hoàn cảnh của cô ở trường lại trở nên tồi tệ như vậy, chuyện cô b.a.o n.u.ô.i trước đây chỉ là bị người khác chế giễu, vậy mà giờ lại bị đánh!

Cô nghiến ̆ng: “Nhưng mà, cháu thật sự có chuyện phải đến trường.”

“Bọn họ đến rồi, cô nhanh lên.” Bảo vệ trẻ tuổi đẩy cô.

Diệp Du Nhiên cũng nhìn thấy các cô gái đang tiến đến một cách dữ dội ở phía xa, nhiều hơn mấy lần so với những người vừa rồi, có lẽ vẫn còn nữa.

Khi họ hợp với , không chỉ trở nên ́o bạo hơn mà còn bị lây nhiễm cảm xúc từ người khác, trở nên cực đoan.

Diệp Du Nhiên biết ̆̀ng cô không cãi lý với những người này, vì vậy cô chỉ thể tránh .

Cũng may ̀i xế tãi chở cô tới vẫn chưa rời , Diệp Du Nhiên vội vàng ngồi vào: “Bác tài, mau lái xe .”

Có thể nói chú ̀i xế là người đã chứng kiến bộ ​​sự việc vừa rồi, vừa than thở ̆̀ng sinh viên nữ trường đại học N lại có lúc điên cuồng như vậy, nhấn ga phóng xe thật nhanh.

Sau khi rời xa, ông mới tò mò hỏi: “Người , nhìn cô thật thà như vậy, làm có thể gặp phải phiền toái lớn như thế?”

Diệp Du Nhiên dựa vào ghế một cách bất lực, không muốn trả lời.

Một lúc , chú ̀i xế hỏi: “Cô như thế, này còn học ở trường đó ?”

Chuyện này là quá nguy hiểm!

Diệp Du Nhiên cắn môi, một lúc lâu mới bình tĩnh lại: “Chú ơi, chú cho cháu yên tĩnh một chút được không?”

“Được .” Bác ̀i đầu không dám hỏi nữa.

Khoảng mười phút , ông chú ̀i xế dừng đèn đỏ lại nói: “Người đẹp, cô ngủ chưa? Còn một câu hỏi nữa.”

Diệp Du Nhiên vươn tay che mắt, yếu ớt nói: “Làm vậy?”

“Cô đâu vậy? Tôi chỉ dạo quanh thành phố thế này thôi đó?”

Diệp Du Nhiên im lặng một lúc, khi ̀i xế lái xe đến ngã tư tiếp theo, cô nói khẽ: “Đi đến trại trẻ mồ côi Nắng Mai.”

Khi tài xế thấy ̣a điểm như là đã nhận điều gì đó, yên lặng không nói gì, lặng lẽ ̆ng tốc độ, chạy đường gần nhất.

...

Khi Diệp Chính rời đã là giờ ăn trưa, Nam Cung Tước cũng không có ý ̣nh mời dùng bữa.

Trần Vũ trở về khi tiễn , có chút lo lắng nói: “Chủ tịch, Diệp tổng trực tiếp rời , như vậy có không?”

Nam Cung Tước lạnh lùng liếc hắn một cái: “Tôi mới là quyết ̣nh nó tốt không.”

“Vâng.” Trần Vũ lập tức ngừng nói thêm.

“Diệp Du Nhiên, đã trở lại bệnh viện chưa?” Sau khi bước thang máy Nam Cung Tước đột ngột hỏi.

Trần Vũ đã để ý tới chuyện này từ lâu, lập tức đưa câu trả lời: ”Cô Diệp khi rời công ty thì đến trường học, đó thì không biết.”

Nam Cung Tước nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không biết?”

Trần Vũ cúi đầu nói: “Hai vệ sĩ theo cô Diệp huấn luyện lại, vẫn chưa tìm được người thế.” Chủ yếu chính là Diệp Du Nhiên ở bệnh viện một tuần, đến lúc đó, hai vệ sĩ đó có thể , đó đến vị trí cũ là .

“Điều tra ngay cho tôi.” Nam Cung Tước nhàn nhạt liếc nhìn : “Mười phút nữa không có kết quả, vậy từ nay về cứ nhìn chằm chằm cho tôi.”

“Vâng, thưa chủ tịch.”

Loading...