Lão Công Của Tôi Là Hắc Tổng Tài - Chương 107: Rất không biết thường thức

Cập nhật lúc: 2025-11-30 17:45:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái , dù thì em cắt đứt quan hệ với bọn họ , những chuyện xảy đó, cũng nhất thiết đem truy cứu nữa.” Diệp Du Nhiên cuối cùng cũng phản ứng đang đến cái gì, vội vàng những suy nghĩ trong lòng.

Nghe xong lí do thoái thác của cô, ánh mắt Nam Cung Tước lấp lóe như đang suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên : “Nếu hận một , cùng lắm là đường ai nấy ?”

“Ừm đúng .” Diệp Du Nhiên gật đầu: “Đối với chuyện về hai họ mà , giờ cũng đủ thê t.h.ả.m . Mỗi nhớ đều là những ký ức lúc còn mối quan hệ , ai ngờ giờ đây chỉ còn nỗi cô đơn chua xót , lẽ tất cả đều là sự trừng phạt.”

Nam Cung Tước đối với tâm tình của cô khịt mũi coi thường: “Nói chừng sớm quên em .”

Nam Cung Tước lúc lời chỉ là vô ý, chỉ là tương lai xảy , là muôn phần thống khổ.

Diệp Du Nhiên nghi ngờ chớp chớp mí mắt, cô càng ngày càng cảm thấy phương hướng của cuộc chuyện phiếm chút quái dị, đây là đang về chuyện mấy dì Trương ?

“Anh thể ngoài ?” Khi Nam Cung Tước tới, cô mới sực nhớ , vội hướng trong bồn tắm đầy nước mà chui xuống. mà mặc dù bọt sữa tắm nổi thành một đống lớn mặt nước che kín thể cô, nhưng vẫn cảm giác nguy hiểm.

Ánh mắt Nam Cung Tước từ mặt cô di chuyển lên xuống, dừng một lúc tại bên những bọt nước , lông mày vặn lên, mặt lạnh quát: “Em còn ngâm trong bồn bao lâu ? Muốn cảm ? Đi cho .”

Diệp Du Nhiên lộ một cái tay, chỉ chỉ ngoài cửa: “Anh ngoài , em sẽ ngoài .” Không thể bất lịch sự mà chứ, ! Huống chi bây giờ cô còn đang trong tình trạng cả mảnh vải che .

Nam Cung Tước lạnh lùng liếc cô một chút, khom bế cô từ trong bồn tắm, ôm đến vòi sen tắm gội, dùng nước ấm rửa trôi hết bọt .

“A, đau! Em thể tự làm ?” Lần Diệp Du Nhiên chỉ xoắn xuýt vấn đề là trông thấy, mà ngay cả những cảm giác đau đớn , đều đang từng đợt từng đợt xâm nhập các giác quan.

“Ồ, hóa em còn đau.” Nam Cung Tước châm chọc một câu: “Trên còn nhiều vết thương như thế, còn dám dùng mấy loại sản phẩm sữa tắm hóa học , em còn ngại những vết thương đủ nặng đúng ?”

Thân thể Diệp Du Nhiên ngừng run rẩy, cô chỉ là bỗng dưng quên mà thôi. Những đau đớn trải qua cả một ngày, thứ đều c.h.ế.t lặng, cho nên lúc cô chuẩn nước căn bản chú ý đến. Chờ khi bước , kích thích đến đau đớn, cô cũng nghĩ đến phương diện .

“Nhìn quần áo ướt thành dạng , là…cứ để tự làm .” Diệp Du Nhiên run rẩy đưa lời đề nghị.

Nam Cung Tước lạnh lùng : “Ngậm miệng!”

Anh ôm Diệp Du Nhiên tắm rửa hai , đó ôm ném lên giường, lệnh: “Chờ đó cho .”

Sau khi ngoài, Diệp Du Nhiên kéo qua chăn mền đắp lên , khỏi nghĩ tới cuộc gọi tới từ điện thoại xa lạ . Người tới chuyện đó, rốt cuộc là chuyện gì đây?

mà, cô còn động đến chỗ vết thương, Nam Cung Tước trở về. Trong tay cầm hộp y tế sơ cứu, chỉnh nhiệt độ của điều hòa làm cho khí trong phòng tăng lên mấy độ, còn tới bên giường lạnh giọng lệnh: “Xốc chăn mền lên.”

Diệp Du Nhiên hai tay túm chặt mép chăn, c.ắ.n răng vén chăn lên một góc: “Bôi từng chút một .” Dù cũng Nam Cung Tước qua, cô còn sức lực mà già mồm cãi láo cơ chứ!

Chỉ cần chú ý phòng ngừa xảy cái . Huống chi, xem tình hình mắt, Nam Cung Tước dường như là ý ?

Trên cô chỗ dì Trương dùng lực đ.á.n.h mạnh tạo vết tích, đều sưng phồng lên, bề ngoài lan rộng một màu xanh tím, qua vô cùng nghiêm trọng. Nếu mà so sánh với vết thương ở tay trái cô, sớm chuyển từ băng gạc chuyển thành băng dán cá nhân , căn bản tính là gì.

Nam Cung Tước hừ lạnh một tiếng, dùng sức ở phía ấn xuống một cái, thấy tiếng kêu đau đớn của Diệp Du Nhiên, lạnh lùng : “ Lúc buổi sáng, em cho ?” Trì hoãn đến tận bây giờ, những cái vết thương nghiêm trọng, im lặng , còn chịu đựng một thời gian dài như thế, chắc chắn cô vẫn luôn cảm thấy đau đớn thôi.

Sắc mặt nháy mắt trầm xuống, trong mắt nổi lên từng tia từng tia lửa giận, cũng một phần tức giận chính . Khi ở cục dân chính phát hiện , trong cửa hàng lúc Diệp Du Nhiên quần áo, cũng hề phát hiện!

Diệp Du Nhiên đau đến hít sâu hai tiếng, cố gắng chịu đựng sự đau đớn mà cao t.h.u.ố.c mang , còn giải thích : “Những vết thương nếu như động đến thật cũng đau. Huống hồ khi đó cũng ôm tâm lý gần như tuyệt vọng , ai ngờ đột nhiên tới cứu, trong lòng tất cả đều là vui vẻ cảm kích, làm gì còn suy nghĩ đến những vết thương chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/lao-cong-cua-toi-la-hac-tong-tai/chuong-107-rat-khong-biet-thuong-thuc.html.]

Lại , dì Trương chỉ đ.á.n.h cô một hai , sớm kinh nghiệm phong phú, dù loại kinh nghiệm cũng chả ho gì. Vào thời tiết mùa hạ mặc quần áo mỏng manh như thế , bà sẽ đ.á.n.h những chỗ bắp chân bắp tay lộ ngoài, trừ phi là ngoài ý .

Nhấn "Donate" để team duy trì dịch truyện và có động lực ra chương mới nhanh hơn nha!

“Về chịu tổn thương đau đớn, nhớ ngay cho , nhịn cái gì mà nhịn.” Nam Cung Tước dùng lực nhẹ hơn một chút, tinh tế bôi t.h.u.ố.c lên cô hết một lượt, còn giúp cô vuốt vuốt xung quanh cơ thể để cơ thể lưu thông máu.

Bởi vì nhiệt độ trong phòng tăng cao, nửa giờ bôi vết thương cho cô, một tầng mồ hôi mỏng.

Diệp Du Nhiên trông thấy khuôn mặt mịn màng rịn một lớp mồ hôi mỏng của , ánh đèn phản chiếu càng thêm lộng lẫy mê , chỉ cảm thấy so với bình thường còn trai quyến rũ hơn một chút.

“Lại nữa, liền ‘ăn’ em đó.” Nam Cung Tước cùng với giọng khàn khàn vang lên dán bên tai cô, da thịt mẫn cảm kề cận thể cảm nhận thở của đang phả từng đợt nóng bỏng.

Diệp Du Nhiên vội thu ánh mắt, gương mặt lập tức đỏ lên, như một chú nai con hoảng sợ, theo bản năng chỉ chạy trốn. Chỉ vì cô cẩn thận nghiêng mắt đến quần áo ẩm ướt của Nam Cung Tước mà cũng cảm nhận ánh mắt của vô cùng nóng bỏng thẳng cô.

Trong nháy mắt cô vội lăn bên trong giường, khiến cho ấn đường Nam Cung Tước nảy lên, quát lớn: “Chớ lộn xộn!”

Để chút cao t.h.u.ố.c dính lên ga giường và chăn mền, Diệp Du Nhiên cũng cảm thấy , cô theo lời nửa , dám tùy ý cử động: “ động. Thuốc bôi xong, còn chuyện gì nữa , …”

nửa câu, tự động ngậm miệng. Bởi vì khi Nam Cung Tước đóng hòm t.h.u.ố.c , liền lấy một bộ áo ngủ kiểu nam trong tủ quần áo, nhanh chân về hướng phòng tắm.

“Chờ một lát.” Nam Cung Tước vứt một câu, liền bên trong. Mặc bộ quần áo ướt đẫm gần nửa trong một thời gian dài như thế, nào còn sự nhẫn nại nữa.

Sau khi một nữa ôm ngang lên, Diệp Du Nhiên theo phản xạ điều kiện bắt lấy , hoảng sợ : “Anh làm cái gì? Trên của em bây giờ khắp nơi đều là vết thương bầm tím cùng mùi vị quái dị của cao thuốc, thích hợp…”

Nam Cung Tước liếc mắt cô, âm thanh lạnh lùng : “Đã hôm nay động em mà, đừng kích thích châm lửa, nếu em chịu trách nhiệm dập nó xuống.”

Diệp Du Nhiên ngạc nhiên im ngay, ngơ ngác .

Trong mắt Nam Cung Tước hiện lên một tia ý , loại bộ dáng ngây ngốc , cũng tệ lắm.

Anh choàng cho Diệp Du Nhiên một tấm chăn lông, đó ôm ngoài: “Giường ở gian phòng làm ẩm ướt , thích hợp ngủ ở đó, đêm nay em với ngủ cùng một chỗ.”

Diệp Du Nhiên cảm nhận nhiệt độ của cùng mùi khi tắm phai nhạt mùi nước hoa Cổ Long nhiều, thức thời cự tuyệt. Dù , cô kháng cự, cũng sẽ đạt kết quả .

Sáng sớm, ánh nắng ban mai còn mang theo nhiệt độ gay gắt len lỏi chiếu sáng cả căn phòng, ngay cả khí so với những thời gian khác trong ngày cũng trong lành hơn một chút.

Nam Cung Tước từ trong giấc ngủ tỉnh dậy , thấy bộ dạng ngủ đầy bình yên của Diệp Du Nhiên, cúi đầu xuống, in lên trán cô một nụ hôn. Sau đó, cẩn thận từng chút một rời giường rửa mặt.

Tại lúc tiến trong toilet, Diệp Du Nhiên chậm rãi mở mắt , đáy mắt trong suốt tỉnh táo, khác biệt với sự m.ô.n.g lung thường ngày khi mới thức dậy. Ánh mắt cô quái dị Nam Cung Tước bên , để sự luyến tiếc một chút nào đối với chiếc giường.

Cho dù, hôm nay là thứ bảy, thể nghỉ ngơi một ngày.

Sau khi dùng xong bữa sáng, thấy Nam Cung Tước ý tứ tới công ty, Diệp Du Nhiên nhịn hỏi: “Hôm nay đến công ty làm ?”

Nam Cung Tước khẽ vuốt cằm: “Không , ở trong thư phòng xử lý chút văn kiện là .”

“A? Vậy em một ?” Lời hỏi thăm của Diệp Du Nhiên, còn mơ hồ mang theo sự hớn hở vui mừng.

Loading...