Lương Hữu Thuần lúc nói ra những lời này, gương mặt rất nghiêm túc, không còn cười cợt như ban nãy nữa.
Tôi cũng cảm nhận được khí chất của hắn chẳng phải dân dã tầm thường, cố gắng lý sự thêm chút xíu: "Ta, nhưng ta thật sự rất xấu xí và già nua, làm thê tử của huynh không ổn chút nào. Huynh xem, huynh anh tuấn phi phàm như vậy, ta dù là đứng bên tả hay bên hữu huynh cũng đều thấy không ổn."
Nghe tôi nói xong thì hắn im lặng. Tôi dắt tay hắn quay trở lại giường, mừng thầm trong bụng. Phải rồi, nam nhân vốn ai chẳng háo sắc, tên này ắt cũng không ngoại lệ, hắn nhất định sẽ từ bỏ thôi. Lúc này, thật ngưỡng mộ bản thân mình sao thông minh quá đi.
Cứ ngỡ đã giải quyết ổn thỏa, ai ngờ hắn vừa nằm xuống thì tiện tay kéo luôn tôi ngã vào trong lòng, cất giọng ôn hòa: "Nàng gạt ai chứ, tuy ta không nhìn thấy nhưng ta cảm nhận được, nàng chính xác là một đại mỹ nhân, tay nàng rất mềm và mịn, eo nàng rất thon, tóc nàng rất mượt, da nàng rất thơm, giọng nói rất hay, gương mặt rất ưa nhìn không lý nào lại là một lão bà được."
"Những cái khác có thể cảm nhận được, nhưng gương mặt làm sao cảm nhận, có thật là huynh không nhìn thấy gì đó chứ?"
Tôi ngây ngốc hỏi cố, quên mất bản thân vẫn đang nằm trên người hắn.
Lương Hữu Thuần đưa tay vuốt tóc tôi, chậm rãi giải thích: "Nàng biết nam nhân muôn thuở đều bị lay động bởi cái đẹp mà, nàng nếu như không có tư sắc xuất chúng thì chắc chẳng bao giờ ôm mộng bản thân sẽ được gả vào hào môn đâu, ta nói đúng không?"
"Ta không có tự luyến như huynh, bỏ tay ra."
Tôi cố gắng gượng dậy nhưng bị đôi tay như gọng kìm của hắn siết chặt, không tài nào nhúc nhích được.
Cái tên này, thương thế lành hẳn thì bắt đầu không coi tôi ra gì nữa rồi, xem ra, kim lân phát huy tác dụng cũng nhanh đấy chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-5-than-phan-cao-quy-1.html.]
Đầu tôi bị ghì chặt dán xuống người hắn, vốn muốn ngóc lên cũng không được, qua một hồi, chẳng biết hắn ngủ chưa mà sao nghe im ỉm.
Tôi cất tiếng dò la: "Này, thái tử huynh, huynh ngủ chưa? Mà tại sao huynh lại bị thương vậy? Bị truy sát sao?"
Lương Hữu Thuần không nhanh không chậm đáp: "Ta phụng lệnh phụ hoàng thu phục Hạ quốc, giữa chừng rơi vào bẫy của quân địch, quân số thương vong quá nửa, nên liều phá vòng vây về cầu viện binh. Nào ngờ trên đường, lại bị ám toán, chúng c.h.ế.t thì ta cũng trọng thương, may sao đến đây gặp được nàng."
Theo lời hắn nói, tôi có thể mường tượng ra cảnh tượng m.á.u tanh ấy. Nhân gian đúng là hỗn loạn, c.h.é.m g.i.ế.c liên miên, không như Thiên giới và Thủy cung, ngày ngày, tháng tháng đều trôi qua yên bình, yên bình đến thành tẻ nhạt.
Tôi thở dài, buông lời châm chọc: "Huynh nói xem, ở bên cạnh huynh nguy hiểm như vậy, bản thân huynh còn không tự bảo vệ được mình, làm sao bảo vệ ta?"
Hắn đưa tay nghịch tóc tôi: "Nàng không biết là khi một người có người mà mình muốn bảo vệ sẽ khiến cho bản thân họ trở nên mạnh mẽ hơn sao, để có thể bảo vệ cho chính mình và cho người ấy nữa."
"Ta lại thấy bản thân một mình có khi lại an toàn hơn ấy... á?"
Vừa ngẩng đầu mới được một chút thì lại bị bàn tay Lương Hữu Thuần ghì xuống, hắn cất giọng trầm trầm: "Được rồi, không nói nữa, ngủ đi thôi."
Gì cơ, hắn cứ thế mà ngủ rồi, tình huống gì đây, tôi phát tâm cứu người sao giờ lại thành ra nông nỗi này chứ.
Thôi mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói, chỉ cần tôi nhảy ngay xuống sông và trở về như cũ thì mọi việc sẽ ổn, hắn cũng chẳng biết đâu mà tìm. Nghĩ đến hướng giải quyết này, tôi cảm thấy yên tâm vô cùng, lòng nhủ lòng bình tĩnh.
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi mỗi lúc một nhiều, gió lạnh vi vút từng cơn luồn qua khe vách hở. Nguyên một ngày nay loay hoay chăm sóc hắn nên giờ cũng đã thấm mệt, thêm hơi ấm từ hắn truyền sang khiến tôi dần chìm vào giấc ngủ.