Tôi buông tay, quay người, giận lẫy: "Còn nói không có, sắc mặt huynh khó coi như vậy, Cửu ca, muội không nói cả đời cũng không sao nhưng huynh nhất định phải được khỏe mạnh, trên vai huynh gánh cả thiên địa, huynh không nên nhường linh đơn cho muội."
Huynh ấy bước đến bên cạnh, thấp giọng: "Muội đừng có khoa trương lên như thế, ta cũng có phải là bệnh sắp c.h.ế.t đâu, thần tiên đến trần gian sống cùng loài người, không thể tránh khỏi ốm đau, bệnh tật, chỉ là… không c.h.ế.t được."
Tôi quay sang, nheo mắt: "Huynh nói thật?"
"Đương nhiên, muội ngốc bẩm sinh, ta đâu lừa muội làm gì, ngược lại là muội, nếu như Cửu ca nói gì không đúng ý, muội không mở miệng cãi được lại thành ra sinh bệnh mất."
Cửu Nhật thế mà dám bảo tôi ngốc, hóa ra mấy hôm liền huynh ấy không nói chuyện với tôi là sợ tôi ấm ức sinh bệnh à, làm tôi còn lo huynh ấy giận mình.
Tôi chẳng nói được gì huynh ấy đ.â.m ra bực bội, dùng dằng giẫm chân xuống đất. Cửu Nhật lên tiếng châm chọc: "Sao? Chân đi hết đau rồi nên không quen?"
Huynh ấy nói tôi mới nhớ, lúc sáng vì phấn khích quá mà tôi không để ý, tôi lại khẽ nhịp chân xuống đất vài lần, đúng là không đau nữa.
Tôi nhìn Cửu Nhật, cười vui sướng: "Cửu ca, Cửu ca, chân muội không còn đau nữa rồi, huynh xem."
Qua lời Cửu Nhật kể, tôi mới biết câu chuyện về cái c.h.ế.t của đại hoàng tử Lương quốc và sự mất tích của Bình Nguyên công chúa. Huynh ấy và Ly Thiên đều nghi ngờ tất cả có liên quan đến mãng xà.
Số là vào đêm hôm đó ở dịch quán, Ly Thiên nhìn thấy công chúa một mình đến chỗ đại hoàng tử nên hắn bí mật đi theo, lúc nghe tiếng động lớn hắn mới xông vào thì thấy Lương Nhân đã tắt thở dưới sàn nhà, còn Bình Nguyên công chúa thì vượt qua cửa sổ, chạy mất. Hắn đuổi theo công chúa đến tận biên cương Lương, Hạ thì mất dấu.
Khi hai nước giao tranh, Hạ quốc vốn yếu hơn, nhận thấy không thể nào đấu lại nên Ly Thiên đã lập mưu đưa đại quân Lương quốc vào vây hãm trong núi, còn Hoàng Hoa quốc sư thì dùng Đảo Thiên Kính làm cho mùa đông đến sớm, băng phủ sương vây khiến quân sĩ Lương quốc lớp thì c.h.ế.t cóng, lớp thì c.h.ế.t đói để ép họ đầu hàng.
Cũng vì làm chuyện nghịch thiên, trái với tự nhiên nên sau khi Lương quốc gởi thư giảng hòa thì Hoàng Hoa quốc sư đã tự nhốt mình trong hang núi để chuộc lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-18-lay-lai-giong-noi-2.html.]
Lúc hay tin thái tử Lương Hữu Thuần thành thân với Thanh lương đệ, quốc vương cùng Ly Thiên vì để tỏ rõ thành ý nên đã thân chinh mang lễ vật sang chúc mừng, vào ngày quay lại Hạ quốc thì Bình Nguyên công chúa đột nhiên xuất hiện, bọn họ mừng rỡ đem nàng ấy trở về.
Vào đêm họ trọ lại trong dịch quán thì Ly Thiên vô tình thấy công chúa g.i.ế.c người hút máu, biết Ly Thiên phát hiện ra mình nên công chúa quay sang tấn công hắn.
May thay, Cửu Nhật trong lúc truy tìm dấu vết của mãng xà đã đến đó, nhờ vậy mà Ly Thiên mới giữ được mạng, chuyện sau đó thì như tôi thấy, bọn họ đuổi theo công chúa đến tận trong rừng.
Hóa ra mãng xà này là dùng m.á.u người để tu luyện, nó bị giam trong động lâu quá, thành thử sợ ánh mặt trời, phải mượn xác người trú thân.
Tối đến, quốc vương cho truyền chúng tôi vào. Ông ấy đang ngự trên bệ rồng, thấy chúng tôi đến liền rời khỏi, bước nhanh xuống, tôi và Cửu Nhật đồng thanh hành lễ.
Cửu Nhật này thích ứng cũng nhanh thật, một Cửu hoàng tử cao cao tại thượng, ai gặp cũng phải cúi đầu, thế mà giờ đây ở chốn nhân gian lại hạ mình cúi đầu trước người khác.
Quốc vương xua tay, bảo rằng không cần đa lễ, rồi nhìn sang tôi: "Kim tiểu thư có thể nói chuyện được thật là tốt quá."
Tiếp đó, ông ấy bảo chúng tôi ngồi và gọi cung nữ dâng trà. Tách trà nóng bốc khói nghi ngút, tôi thổi cả một hồi mà vẫn chưa nguội, đưa lên miệng uống thử một ngụm, nóng đến bỏng cả lưỡi. Bất giác ngẩng lên thấy Cửu Nhật đang nhìn mình, tôi cười xua tay: "Muội không sao, huynh cứ nói chuyện tiếp đi."
Quốc vương hỏi rất nhiều chuyện xoay quanh thân thế của chúng tôi. Cửu Nhật cũng thật tài tình, câu nào cũng trả lời suôn sẻ, quốc vương hỏi quê quán của chúng tôi, huynh ấy đáp rằng chúng tôi đến từ Lương quốc.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, mình lên bờ từ con sông trên lãnh thổ Lương quốc thì sẽ là người Lương quốc, nếu đổi lại là con suối ở Hạ quốc thì tôi sẽ thành người Hạ quốc cũng nên, còn Cửu Nhật ắt hẳn là thuộc về Thiên giới rồi, huynh ấy không ngờ còn biết nói dối cơ đấy.
Còn nói huynh ấy là đệ tử của Ngọc Long phái, tu luyện trên núi, lần này vì được tin muội muội là tôi đây bệnh nặng nên mới xin phép sư phụ hạ sơn để về chăm sóc tôi.
Tôi nghe xong thì bĩu môi, núi Ngọc Long đó tôi leo lên đến đỉnh trên dưới mười lần, đến một người cũng còn không thấy lấy đâu ra cái môn phái kia chứ.