Lúc này, có hai người không biết từ đâu chạy đến. Một ông lão luống tuổi, mái tóc bạc trắng gần hết, người bên cạnh vẫn còn rất trẻ, cùng gục khóc thảm thiết cạnh xác nữ nhân kia.
Tôi nắm lấy vạt áo của Cửu Nhật giật giật, huynh ấy xoay lưng, gập người cõng tôi lên rồi đi đến bên họ, nhỏ giọng: "Công chúa đã mất rồi, xin quốc vương bớt thương tâm."
Ông lão đứng lên, gạt đôi dòng lệ, chắp tay đa tạ Cửu Nhật, xong lại nhìn tôi, đôi mắt nheo nheo: "Cửu thiếu hiệp, cô nương đây là…"
"Là muội muội của ta, tên muội ấy là Kim Ngư."
Cửu Nhật hơi ngoái đầu về phía sau, tiếp: "Tiểu Ngư, đây là quốc vương của Hạ quốc, còn đây là Ly Thiên tướng quân."
Tôi gật đầu, ra dấu chào hỏi. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của quốc vương Hạ quốc, Cửu Nhật vội vàng lên tiếng giải thích: "Muội muội tạm thời không nói chuyện được."
Theo như lời Lương Hữu Thuần nói thì Ly Thiên này là nhân tình của Bình Nguyên công chúa nhỉ, còn Bình Nguyên công chúa ắt hẳn là nữ nhân đang nằm dưới đất kia.
Ly Thiên cởi áo choàng và quấn xác công chúa xong thì chúng tôi gấp rút rời khỏi. Đến bìa rừng, tôi thấy có hai chiếc xe ngựa, hơn mười người vận y phục màu đen, gươm đeo bên mình đang đứng đợi.
Ly Thiên đưa xác công chúa Bình Nguyên vào trong xe, quốc vương thì vào chiếc xe còn lại. Cửu Nhật nhẹ nhàng đỡ tôi lên ngựa. Nhớ lại cảm giác lúc ngồi trên lưng ngựa ở kinh thành, tôi đột nhiên thấy sợ, cũng may là có Cửu Nhật phía sau, nếu không tôi sẽ nhảy ngay xuống đất.
Chúng tôi đi suốt mấy ngày liền thì đến hoàng cung Hạ quốc. Theo lệnh của quốc vương, tang lễ của công chúa được tiến hành bí mật, không bố cáo thiên hạ.
Tôi và Cửu Nhật được sắp xếp ở trong một cảnh cung khá lớn, huynh ấy suốt ngày đều bên cạnh tôi, mỗi lúc tôi muốn di chuyển đến đâu thì huynh ấy sẽ cõng tôi đi, có lẽ vì sợ tôi bị đau. Từ lúc ở Lương quốc trở về đây, huynh ấy chẳng nói với tôi câu nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-16-gap-lai-co-nhan-2.html.]
Hôm nay, trong lúc dùng bữa trưa thì đột nhiên lại hỏi về viên linh đơn tặng tôi lúc trước, nếu biết tôi đưa nó cho Lương Hữu Thuần chắc hẳn huynh ấy sẽ lại giận cho coi, thế là tôi ra dấu bảo mình đã bất cẩn làm mất rồi.
Sau đó huynh ấy không hỏi thêm gì nữa, chỉ gắp thức ăn bỏ vào bát tôi, ra hiệu bảo ăn nhiều vào.
Tối hôm ấy, vừa lên giường trùm chăn thì Cửu Nhật đến, ngồi ngay cạnh bên, vẻ mặt huynh ấy nhợt nhạt hẳn, mới trưa nay còn thấy rất khỏe kia mà.
Tôi đưa tay khẽ vén những sợi tóc rơi trước trán huynh ấy. Cửu Nhật nắm tay tôi, đúng hơn là đặt vào tay tôi thứ gì đó, tôi chớp mắt ngạc nhiên, đây chẳng phải là viên linh đơn mà tôi đã đưa cho Lương Hữu Thuần sao, Cửu Nhật nói huynh ấy có hai viên nên cho tôi một viên phòng thân, vậy đây là viên duy nhất còn lại rồi.
"Muội mau uống đi."
Giọng Cửu Nhật có vẻ yếu ớt. Tôi nhìn viên đơn rồi lại nhìn huynh ấy, nhớ lúc trước nghe nói huynh ấy nôn ra máu, thêm với sắc diện bây giờ, có lẽ nào bị thương rồi không.
Nghĩ vậy, tôi đưa tay bóp miệng Cửu Nhật, nhanh chóng đem viên đơn bỏ vào, chẳng phải huynh ấy bảo nó có tác dụng cải tử hoàn sinh, chữa lành bách bệnh sao, huynh ấy uống vào chắc chắn sẽ khỏe lại.
Cửu Nhật trợn mắt nhìn tôi, rồi cũng nhanh như chớp, huynh ấy vòng tay ra phía sau đỡ lấy đầu tôi kéo đến gần, đem môi huynh ấy áp vào môi tôi, tôi bất ngờ đến cứng đơ cả người, hoàn toàn không cử động được, cảm giác như có một luồng khí nóng chạy từ miệng xuống cổ rồi xuống tận hai chân mình, đến khi cơ thể cử động lại được, tôi lập tức dùng hai tay đẩy huynh ấy ra.
Cửu Nhật không nói tiếng nào, từ từ đứng dậy rồi rời khỏi. Thì ra là huynh ấy đưa ngược linh đơn cho tôi, dẫu biết chỉ đơn thuần như vậy nhưng lại không thể bình tâm, lời nói của Long vương, của đám binh tôm cứ văng vẳng bên tai.
Đêm hôm ấy, tôi không tài nào ngủ được, lúc nghĩ đến Cửu Nhật thì bối rối, m.ô.n.g lung, lúc nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Lương Hữu Thuần thì lại tủi buồn, chua xót.
Hồi lâu, tôi quyết tâm không nghĩ gì nữa, theo cách Cửu Nhật dạy lúc còn nhỏ, tôi nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm đếm cừu rồi thiếp đi lúc nào không biết.