Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 15: Gặp Lại Cố Nhân - 1

Cập nhật lúc: 2025-06-20 15:03:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ra là một người câm. Nếu không có việc gì thì mau đi đi, đừng cản đường bổn thái tử." 

Tiếng chàng tuyệt tình cất lên làm tôi như chẳng tin vào bản thân mình nữa, Lương Hữu Thuần lúc gặp bên sông và lúc này đây khác nhau quá. 

Đang không biết làm sao đứng dậy thì một bàn tay vươn tới trước mặt. Trông lên thì thấy một nam nhân, mình vận y phục màu xanh nhạt, nhìn tôi, cất giọng nhẹ nhàng: "Có đứng lên được không?" 

Tôi lắc đầu, lệ cứ thi nhau rớt xuống, nam nhân ấy bước đến bên cạnh, đưa tay bế tôi lên, bước dạt qua một bên, cất tiếng bảo đám binh sĩ: "Mau đi." 

Tôi bất động nằm trên tay hắn, chờ khi đoàn người đã lướt qua hết, mới ra hiệu cho hắn thả mình xuống. Hắn đặt tôi lên bậc thềm một cửa hiệu, nhanh chóng tháo giày, cầm lấy bàn chân tôi khẽ nắn rồi đột ngột kéo mạnh, tôi đau quá cấu cả bàn tay vào vai hắn. 

"Có thể đi được rồi, sau này đi đứng cẩn thận một chút." 

Hắn vừa nói vừa mang lại giày cho tôi, thực lòng rất muốn hỏi hắn tên gì nhưng chẳng thể nào mở miệng được. 

Lúc hắn chớm rời đi, tôi vội níu áo lại và đưa cho hắn viên ngọc trai như lời cảm ơn. Hắn nhìn tôi một lúc rồi dúi vào tay tôi một nén vàng. Tên này chắc hẳn nghĩ rằng tôi là muốn bán viên ngọc trai thượng hạng cho hắn đây. Nhưng như vậy cũng tốt, để sống trên nhân gian này thì trước hết con người ta cần phải có bạc mà. 

Tôi lang thang đi qua từng dãy nhà, trong lòng đầy những nỗi thất vọng, buồn tủi và cả hối tiếc nữa. Nữ nhân bên cạnh Lương Hữu Thuần lại là Thủy Vân. Chàng vẫn giữ lời hứa quay lại đón tôi đấy nhưng lại thành ra Thủy Vân. Tôi chỉ còn biết trách chính mình sao lúc ấy mạo nhận nàng ấy làm gì. 

Nhưng Thủy Vân vì sao lại thay đổi giọng nói, vì sao nàng ấy không hề biết Lương Hữu Thuần từ trước nhưng vẫn theo chàng ta vào cung. Bao nhiêu suy nghĩ dồn dập khiến cho đầu tôi cứ ong ong, xem chút va phải một đám nam nhân trước mặt. Tôi vừa bước chân né sang một bên thì bị bọn chúng kéo lại, dồn vào góc tường, buông lời giễu cợt. 

Vốn định đánh cho bọn chúng một trận ra trò nhưng chợt nhớ pháp lực của mình đã bị phong ấn, thế là tôi trợn mắt, chỉ tay về phía sau lưng chúng rồi làm bộ hốt hoảng. Bọn chúng thấy vậy thì vội quay đầu về hướng tay tôi chỉ và chờ có thế, tôi mau chóng luồn người qua chúng, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh, bất chấp ngàn mũi kim châm dưới lòng bàn chân đau nhói. 

Một hồi không chạy nổi nữa, tôi túm luôn con ngựa đang bị buộc đứng bên đường, dùng thanh đoản kiếm cứa đứt sợi dây và nhảy lên lưng nó, thúc mạnh vào hông. Con ngựa dựng đứng lên rồi phi loạn xạ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-15-gap-lai-co-nhan-1.html.]

Bản thân tôi cũng chỉ còn biết phó cho số phận, cố ôm chặt lấy cổ nó, mắt nhắm nghiền, mặc nó chạy đâu thì chạy, bên tai văng vẳng tiếng người la hét chí chóe. 

Lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trong rừng rậm. Con ngựa thế mà quẳng tôi lại đây còn nó thì không biết phi đến phương trời nào rồi. 

Lần mò đi trong rừng sâu, cảm thấy bản thân thật yếu đuối, tôi chẳng còn tí pháp lực nào để tự vệ nữa. Đang cố tìm lối thoát ra thì bỗng nghe phía trước vọng tới những âm thanh như có người đang đánh nhau. Thầm nghĩ hai kẻ đánh nhau, chắc chắn có một kẻ tốt, vốn sợ bản thân gặp nhằm thú dữ nên tôi đánh liều đến đó xem sao. 

Trước mặt tôi là một nam một nữ đang giao đấu, nam nhân vận y phục màu trắng, thân thủ bất phàm nhìn thấy rất là quen thuộc. Nữ nhân y phục màu đỏ, thân thủ cũng linh hoạt không kém, hai người họ vậy mà lại có pháp lực, xem ra chẳng phải nhân loại rồi. 

Tôi cố gắng đến gần chút nữa để nhìn cho rõ. Đang chăm chú quan sát thì phía dưới chân bỗng nhiên có động, vừa quay xuống nhìn thì ôi thôi, một con rắn màu đen đang ngọ nguậy làm tôi giật mình, bất giác nhảy tung ra khỏi lùm cây. 

Còn chưa định thần lại đã thấy ánh sáng lóe lên, tôi vội ngước lên nhìn thì hóa ra nam nhân áo trắng kia chính là Cửu Nhật, lưỡi kiếm của huynh ấy đ.â.m sâu vào bụng của nữ nhân áo đỏ. 

Nữ nhân đó bỗng rùng mình, một làn khói đen từ trong thân thể thoát ra, chui tọt vào lùm cây, tôi cũng chỉ kịp thấy đuôi con rắn ban nãy quét nhanh qua rồi mất hút. Cửu Nhật cũng vừa nhìn thấy tôi, vội thu kiếm chạy đến.

"Tiểu Ngư, muội có bị thương không?" 

Tôi bám vào tay huynh ấy, khó khăn đứng lên. 

"Ta đang hỏi muội, sao muội không nói gì?" 

Giọng huynh ấy vô cùng khẩn trương. Tôi lắc đầu, đưa tay làm dấu mình không thể nói chuyện. Nét mặt huynh ấy tối sầm xuống, giọng lạt hẳn đi: "Muội uống Dịch linh dược?" 

Tôi khẽ gật đầu, Cửu Nhật nhắm nghiền hai mắt, môi huynh ấy cắn chặt đến bật cả máu. Nhìn thấy huynh ấy như vậy tôi càng lúng túng thêm, sao tôi lại gặp huynh ấy trong tình huống khó xử vậy chứ. 

Loading...