Tối hôm đó, đang tụng kinh thì Lương Hữu Thuần đột nhiên xuất hiện, thấy mặt méo mó phản chiếu trong chiếc lư đồng nên giật .
"Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng đến đây?"
Lương Hữu Thuần nghiêng đầu : "Nàng xin trẫm ít hôm, cuối cùng là trốn luôn ở đây ? Nếu trẫm đến, nàng định ở đây luôn ?"
"Thần ở đây thấy tâm tịnh hơn nhiều, khẩn xin hoàng thượng cho phép thần lưu nơi ."
Chàng trợn mắt: "Nàng là hoàng hậu Lương quốc, chỗ nàng nên ở là cấm cung, nơi ."
"Vậy xin hãy phế , cho lưu ."
Lương Hữu Thuần làm như hiểu, hỏi : "Nàng đang gì hả?"
"Thần khẩn xin hoàng thượng phế , còn là hoàng hậu nữa thì sẽ ở đây."
Giọng run run, tay chỉ về hướng lăng tẩm: "Nàng từng hứa với mẫu hậu thế nào? Nàng từng hứa sẽ mãi bên cạnh trẫm."
"Thiếp giữ lời hứa nữa, bây giờ là hoàng thượng, chăm sóc kẻ chăm sóc, bảo vệ bảo vệ. Thần sợ hoàng cung, thần sợ hoàng thượng, thần sẽ kết cục như Thanh quý phi."
Lương Hữu Thuần gằn giọng: "Nàng là trẫm yêu nàng, trẫm tuyệt đối bao giờ hại nàng."
Tôi , khổ: "Bây giờ yêu nghĩa là cũng sẽ như . Hoàng thượng, đời , thứ dễ đổi nhất chính là tình cảm của con ."
Phải , nếu như phận thật của thì còn yêu nữa , c.h.ế.t kiếm của .
Chàng quát lớn: "Hoàng hậu, nàng dám nghi ngờ tấm chân tình trẫm dành cho nàng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-130-xung-dot-2.html.]
Đoạn, tiếp: "Nàng ở đây cũng , còn về việc phế hậu, nàng đừng mơ, trẫm bao giờ dẫm lên vết xe đổ của tiên đế."
Nói xong, Lương Hữu Thuần , thẳng một mạch. Tôi khuỵu xuống, thở mệt nhọc, lúc mới để ý là trời đang mưa to, sấm vang rền cả bầu trời. Tiểu Đào mau mắn tiến , đỡ trong.
Lát , Ngụy Vĩnh An hốt hoảng chạy , ướt sũng.
"Ngụy tướng quân việc gì ?"
Giọng gấp gáp: "Nương nương, , lúc nãy cung nữ đưa nước ấm đến thì thấy hoàng thượng, mạc tướng tìm khắp nơi trong tự nhưng vẫn chẳng thấy ngài cả."
Hắn dứt lời, vội vàng chạy ngoài tìm kiếm, đến những góc khuất nhất trong chùa mà cũng chẳng thấy bóng dáng , là trốn . Tiếng gọi của Ngụy Vĩnh An, của đám cấm vệ quân và náo loạn cả chùa.
Sấm mỗi lúc một nhiều và lớn, chớp rạch ngang trời loi lói, lao khỏi cổng, nhằm con đường mòn dẫn xuống núi mà chạy, chạy gọi, đường mưa trơn trợt khiến trượt ngã bao nhiêu .
Đêm tối như mực, mỗi khi ánh chớp lóe lên khiến mừng sợ, mừng vì hy vọng ánh sáng thể giúp thấy thứ, sợ vì lo lắng cho Lương Hữu Thuần.
Gió đêm lùa qua lớp áo thấm nước lạnh cóng, hai bên đường cây cối âm u, bật nức nở, lệ hòa lẫn nước mưa. Tự trách bản , gào lên trong tuyệt vọng: "Hoàng thượng, ở ? Mau trả lời ."
Đáp tiếng gọi của chỉ là những tiếng mưa rơi, tiếng gió hú, tiếng sấm rền liên hồi. Sau khi vấp ngã thêm nữa, cũng chẳng còn sức mà lên, cả sóng soài vũng nước.
Ánh chớp lóe lên, thoáng thấy trong rừng, gốc cây, bóng một nam nhân cuộn co ro, mừng rỡ, cố gắng gượng dậy chạy đến. Dưới ánh sáng của những tia chớp thấy đang run rẩy, miệng cắn chặt lấy tay đến bật cả máu.
Tôi quỳ xuống, đưa hai tay nắm lấy tay , giọng đứt quãng vì lạnh: "Hoàng thượng… là , … đến ."
Lương Hữu Thuần chẳng chú ý đến , gương mặt hiện lên nỗi sợ hãi, ôm chầm lấy , nức nở: "Hoàng thượng, xin , chúng mau về thôi, ?"
Chàng vẫn như nhận sự tồn tại của . Chẳng làm thế nào, đánh liều hôn mạnh lên môi .