Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 13: Tìm Cách Lên Bờ - 1

Cập nhật lúc: 2025-06-20 15:02:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi mở mắt ra thì tôi thấy mình đang ở trong một hang động rất lạ, xung quanh các vách đá toát lên một luồng khí lạnh đến rùng rợn. 

"Tam công chúa đã tỉnh." 

Giọng nói cất lên làm tôi thoáng giật mình. Nhìn quanh thì thấy một lão bà, thân hình gầy gò, hai mắt trũng sâu ngồi trên ụ đá. Tôi vội bật dậy, nhìn bà ta, e ngại: "Bà biết ta sao?" 

Bà ấy giương đôi mắt, hấp háy: "Ta biết công chúa từ lúc người còn bé xíu, qua bao thời gian đã lớn thế này rồi." 

Không ngờ Thủy cung còn có chỗ như vậy. Tôi tiến đến gần nhìn bà ta, hóa ra là một xà tinh, tôi nhỏ giọng: "Bà là ai? Sao bà lại ở đây?" 

"Nơi này chính là động Tuyệt Tình, ta là Thanh Hoa." 

Bà ta vừa nói vừa đứng lên. Thì ra đây là động Tuyệt Tình, vốn lúc trước tôi cũng có nghe loáng thoáng qua nơi này. Không lẽ bà ta là một trong những thứ thiếp của Long vương, vì phạm tội mới bị đưa vào đây sao. Tôi nhìn bà ta, trong lòng tự dưng lại dâng lên một niềm thương cảm. 

Thế là, tôi ở trong động Tuyệt Tình hết một ngày. Đêm đến ra cửa động trông lên dòng nước đen ngòm trước mặt càng khiến lòng thêm ảo não, chẳng biết ngày mai Cửu Nhật cùng Thiên đế, Thiên hậu xuống Thủy cung không thấy tôi sẽ thế nào nữa. 

Thanh Hoa nhìn tôi than vắng thở dài cả buổi nên chủ động hỏi han xem có giúp được gì không. Tôi cũng chẳng giấu gì bà ta, đem đầu đuôi câu chuyện kể rõ ngọn ngành. 

Bà ta nghe xong thì hỏi tôi: "Tam công chúa còn giữ ý định muốn lên nhân gian không?" 

Tôi gật đầu: "Đương nhiên là còn." 

Đoạn, tôi thở dài, ủ rũ: "Nhưng không có linh đơn của Lục xà nương, ta làm sao di chuyển trên cạn được?" 

"Ta có thể cho công chúa đôi chân con người nhưng phải đánh đổi một thứ." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-13-tim-cach-len-bo-1.html.]

Tôi nghe thế thì vui mừng khôn xiết, vội cầm lấy tay bà ta: "Chỉ cần có thể ở bên chàng ấy, ta nguyện ý đánh đổi bất cứ thứ gì." 

Thanh Hoa rút trong tay áo ra một chiếc lọ nhỏ màu xám, đưa cho tôi. Rất nhanh chóng, tôi đưa tay đón lấy. 

Bà ta tiếp: "Đây là Dịch linh dược, có thể giúp công chúa có được đôi chân con người, nhưng đổi lại, ta muốn có được giọng nói của công chúa. Khi uống vào thì người sẽ không còn có thể nói được nữa, người đồng ý không?" 

"Ta đồng ý, chỉ cần được ở bên chàng, không nói được cũng không sao." 

Dứt lời, tôi mau chóng mở nắp lọ, uống một hơi hết sạch. Thanh Hoa cũng bất ngờ trước hành động của tôi, đôi tay đưa lên như định lấy lại lọ thuốc. Cũng may là tôi đã uống hết, nếu bà ta mà đòi lại thì chẳng biết thế nào. 

Sau đó, bà ta bảo tôi cứ ở đây thêm một thời gian nữa, chờ linh dược phát huy tác dụng sẽ đưa tôi lên bờ. Cứ nghĩ tới việc sắp được làm người, tôi mừng lắm, suốt đêm không tài nào ngủ được, cố gắng cảm nhận xem bản thân có thay đổi gì không. 

Mới chợp mắt thì trời đã sáng. Chắc bây giờ bọn họ cũng đến Thủy cung rồi, cứ nghĩ tới hình ảnh Long vương phải cúi đầu tạ lỗi với Thiên đế vì mình, tôi cảm thấy bản thân đầy tội lỗi. Còn Thanh Hoa thì chẳng biết đã đi đâu. 

Tôi men theo dòng nước ra ngoài xem có nghe ngóng được gì không. Mới được một đoạn thì cả Thủy cung chao đảo, không thể nào trụ vững, tôi bị rơi ngược xuống. 

Thôi xong, chắc Thiên đế nổi giận rồi, có khi nào sẽ cho người truy cùng đuổi tận đến đây không nhỉ. Tôi sợ hãi chui sâu vào trong động, chỉ mong Thanh Hoa mau quay trở lại. 

Ngày ngày trôi qua, chẳng thấy bóng dáng bà ta đâu. Lòng nóng như lửa đốt, tôi quyết định men theo dòng nước ra ngoài lần nữa. Nhác thấy bóng bọn binh tôm đang lần lữa tiến vào, tôi hốt hoảng nép người phía sau tảng đá, một tên lên tiếng than vắng: "Tam công chúa này cũng thật là, Cửu hoàng tử xuất sắc như vậy mà công chúa còn chê bai sao?" 

Tên kia tiếp lời: "Hôm rời Thủy cung, Cửu hoàng tử bị ho đến nôn ra m.á.u đấy, ngươi bảo có phải là bị tổn thương đến sanh bệnh rồi không?" 

"Đây chẳng phải là nơi ở của Thanh Hoa phu nhân sao? Chúng ta không nên vào thì hơn, đi chỗ khác tìm đi." 

Theo lời bọn chúng thì Cửu Nhật bị bệnh rồi ư, sao đến độ nôn ra m.á.u thế kia, huynh ấy có lẽ nào vì chuyện tôi bỏ trốn mà thành ra như vậy chứ. Trong đầu tôi lúc này đầy những suy nghĩ hỗn độn, không lẽ đúng như lời Long vương nói, Cửu Nhật đã yêu tôi sao. 

Cứ thế, tôi lưu lại động Tuyệt Tình không biết bao nhiêu lâu, đoán chừng chắc hết mùa đông luôn rồi. 

Loading...