Tối hôm đó, đến gặp Lương Hữu Thuần, vẫn đang phê duyệt tấu chương, bệnh mấy ngày thôi mà đống tấu chương chất cao như núi.
"Thần tham kiến hoàng thượng."
Chàng ngẩng đầu, hỏi: "Nàng ở trong điện nghỉ ngơi, đến đây làm gì?"
"Thần đến xin chuẩn cho đến lăng tẩm của mẫu hậu ít hôm."
Lương Hữu Thuần ngước lên : "Sao đột nhiên nàng đến đó?"
"Thần tịnh tâm ít ngày, lẽ sẽ thấy hơn khi ở đó."
"Vậy cũng , ngày mai để Ngụy Vĩnh An đưa nàng ."
"Tạ ơn hoàng thượng, thần cáo lui."
Sáng hôm , Ngụy Vĩnh An đưa xe ngựa đến tận Thiên An Điện. Trời mưa lất phất, Tiểu Đào cầm ô che cho lên xe nó cũng lên cùng, chiếc xe dần chuyển bánh, hoàng cung cứ thế xa dần, mờ dần trong màn mưa phủ.
Vẫn là vị sư già năm nào đón , ông kính cẩn: "Lão nạp tham kiến hoàng hậu nương nương."
Ngụy Vĩnh An lên tiếng: "Đại sư, hoàng hậu nương nương sẽ ở đây ít hôm."
Tôi bước chính điện thắp hương, cầu nguyện với Phật tổ, khói hương trầm thơm nghi ngút tỏa bay khiến cho như thấy đang chìm sâu trong cõi mộng.
Sau đó, chúng biệt viện phía , đến lăng tẩm của Huệ Tâm thái hậu. Tôi từng hứa vong linh bà sẽ bên cạnh và chăm sóc cho Lương Hữu Thuần nhưng lẽ đành phản bội lời hứa của mà thôi.
Từng nhành cây, ngọn cỏ vẫn y hệt như ngày nào. Tôi bước căn chòi tựa cột trông phía hồ, những giọt mưa như những hạt ngọc nhảy nhót rộn ràng cả mặt nước.
Tôi thấy nhớ Thủy Vân, nhớ những lúc cùng nàng thêu thùa, nhớ những ngày đông cùng nàng học đàn. Đời giống như chiếc lá tàn úa, chỉ một cơn gió nhẹ lướt qua liền rơi rụng, tin rằng bước chân nàng đường xuống hoàng tuyền hề lẻ loi, cô độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-129-xung-dot-1.html.]
"Tiểu Đào, thích nơi ?"
"Vâng, nô tỳ thích ạ, là thanh bình, cảm giác cứ như trở về quê ạ."
Tôi nó: "Muội cung bao lâu ? Sao chẳng thấy xin về quê bao giờ?"
"Bẩm nương nương, nô tỳ cung năm mười hai tuổi, đến nay tám năm, phụ mẫu đều mất nên nô tỳ cũng còn nhà để về nữa, hoàng cung chính là nhà của nô tỳ."
"Tiểu Đào, hầu hạ nữa, nếu ai bắt nạt thì hãy tìm Dao Dao nhé, nàng là cung nữ cận của hoàng thượng, nàng mặt sẽ ai dám động đến ."
"Nương nương, thế? Nô tỳ sẽ hầu hạ nương nương suốt đời, đừng đuổi nô tỳ mà."
Thấy mắt nó ngấn nước, vội : "Ta đuổi , chỉ lo nếu như mất…"
"Nương nương đừng , nương nương phụng thể an khang, sẽ mà."
"Được , chuyện nữa, chúng trong thôi."
Ngày qua ngày, cứ sớm sớm chiều chiều tiếng chuông ngân nga, tiếng tụng kinh, tiếng gõ mõ, tâm trạng cũng hơn nhiều. Tôi thầm ước giá như ở đây luôn thì quá, đến lúc gần c.h.ế.t sẽ nhảy luôn xuống hồ là xong.
Sáng hôm , khi thắp hương, rảo bước vòng quanh kiểng chùa, vị sư già cũng là trụ trì dẫn đường kể về quá trình xây cất ngôi chùa một cách say sưa, cũng chăm chú lắng .
Bỗng nhiên ông : "Lúc lão nạp thấy hoàng thượng đưa theo cùng thì vui mừng, ngài khi trưởng thành thường chỉ đến một , thắp hương xong lặng lẽ rời , trông cô độc."
"Hoàng thượng chỉ đưa tới ? Ngài cũng từng đưa Thanh quý phi lúc còn là Thanh lương đến đây cầu an ?"
Ông thế thì : "Không , chắc là hoàng thượng đưa Thanh quý phi chỗ khác ."
Nghe ông bảo thế, lấy làm ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng hỏi gì thêm. Những ngày tiếp theo cứ êm đềm trôi qua như . Tuy Ngụy Vĩnh An mở lời kêu về nhiều nhưng cứ nấn ná mãi. Hắn cũng canh chừng nghiêm ngặt, làm như sợ thể trốn bất cứ lúc nào.