Tôi chỉ im lặng, sớm muộn gì vẫn rời khỏi nơi . Chàng đáp lời thì buông tay, ánh mắt như thăm dò: "Sao nàng gì?"
Chẳng cho , đáp: "Còn xem biểu hiện của thái tử, còn đánh nữa, sẽ ngay."
Lương Hữu Thuần xong thì gật đầu: "Hóa , nàng bỏ là vì chuyện đó ? Ta xin , nhưng nếu lúc đó sai đánh nàng , e rằng hoàng hậu sẽ phạt nàng nặng hơn, nàng đánh cũng đau lòng, lúc nàng lấy che cho Cửu hoàng tử, như phát điên."
"Thái tử ghanh tị với Cửu ca của ? Giờ thì , mất ."
Bỗng ngây ngốc : "Nói mới nhớ, ba chung với , lúc đuổi đến còn mỗi nàng?"
"Là lạc ."
"Nàng và Cửu hoàng tử cưỡi chung một con ngựa, lạc thế nào ?"
"Thực , đường , Cửu ca đổi sang ngựa của Tiểu Bạch Nhi nhằm đánh lạc hướng thái tử, để dễ bề trốn thoát, nhưng ngờ thái tử phán đoán như thần, đúng đường mà ."
Lương Hữu Thuần nhăn mặt: "Ta nhớ chỉ một con đường duy nhất, Cửu ca của nàng rốt cuộc ?"
Tôi đần mặt , hỏi : "Chỉ một con đường thôi ? Hay là bọn hoa mắt nhỉ? Thế Cửu ca và Tiểu Bạch Nhi nhỉ? Lúc đó mải chạy trốn nên cũng nhớ nữa, là đường nhỏ quá nên thấy?"
Chàng đưa tay dí trán , mắng: "Nếu chạy trốn, nàng nên đường nhỏ ? Cứ đường lớn mà chạy thể nào cũng bắt."
"Thái tử chí , sẽ đường nhỏ."
"Còn ?"
Tôi bật bỏ chạy, nhác thấy một cái giếng nhỏ sát mé tường, lao đến, toan xuống thì Lương Hữu Thuần đưa tay kéo .
"Đừng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-109-tro-lai-dong-cung-1.html.]
Lương Hữu Thuần lớn quá làm giật thót, trân mắt lên. Chàng dịu giọng: "Giếng là mồ chôn của nhiều phi tần."
Nghe xong thì lạnh hết cả , lắp bắp: "Tại… tại ?"
"Có nhiều phi tần, khi đày lãnh cung nhảy xuống đó tự vẫn."
"Tự nhảy ?"
"Một là tự nhảy, một là ném xuống."
Tôi phía giếng, ngạc nhiên: "Sao như ? Hoàng thượng gì ? Cứ để như ?"
Lương Hữu Thuần chậm rãi đáp: "Hậu cung ba ngàn giai lệ, phụ hoàng làm quản hết chứ? Chuyện phi tần tranh sủng, chèn ép, hãm hại trở nên thường tình, những hôm mới nhận thánh sủng, hôm trầm đáy giếng lạnh lẽo."
Chao ôi, đáng sợ quá , bây giờ đây, bản thực sự rời khỏi hoàng cung ngay lập tức, ngước Lương Hữu Thuần, thăm dò: "Thái tử, cũng sẽ ném xuống đó ?"
Lương Hữu Thuần trợn mắt: "Ai dám ném nàng xuống?"
Tôi nhăn nhó: "Chẳng thái tử sắp phế ? Thiếp ở trong đây, sớm muộn gì cũng khác bức chết, kim bài miễn tử cũng dùng luôn , làm đây?"
"Nàng cũng sợ ? Ai sẽ phế nàng, bổn thái tử chính là kim bài miễn tử của nàng, kim bài dùng cả đời hết."
Lương Hữu Thuần cúi đầu sát , đưa tay đẩy , tóm luôn lấy tay kéo .
Trời chạng vạng tối, đến phòng thì thấy nến thắp tự bao giờ, sang bảo: "Thái tử về ."
Chàng , nheo mắt: "Nàng chắc là ở một sợ đấy chứ?"
"Có Dao Dao cô nương ở đây, sợ?"
Nói xong, mới chợt nhận trong ai cả, Dao Dao thắp nến xong thì nhỉ. Chàng thấy quắt tìm thì tiếp: "Ta với Dao Dao tối nay sẽ ở đây cùng nàng nên cô thắp nến xong liền trở cung , nếu nàng thì thôi, về."