Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 10: Tiễn Chàng Hồi Kinh - 2

Cập nhật lúc: 2025-06-19 04:40:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thực ra, tôi thừa biết mãng xà chẳng phải đối thủ của Cửu Nhật, huynh ấy chỉ cần búng một ngón tay là con rắn ấy tan thành bọt nước. Thế nên, tôi mới dám nhốt huynh ấy vào đấy chứ. 

Khóc lóc, kêu ca cả đỗi chẳng thấy Cửu Nhật có chút động tĩnh gì, tôi ngước lên, giương mắt nhìn huynh ấy ngạc nhiên: "Cửu ca, sao huynh không nói gì vậy? Có phải huynh bị con rắn ấy làm gì rồi không?" 

Huynh ấy khẽ thở dài: "Mãng xà không có trong động, nó trốn mất rồi." 

Tôi bật đứng dậy, hoảng hốt: "Mãng xà trốn mất, không phải nghĩa phụ đã phong ấn cửa động rồi sao? Nếu không có chìa khóa mở cửa thì làm sao trốn được?" 

Cửu Nhật nghe tôi nói xong, khẽ gật đầu, đôi mắt nhíu lại đầy hàm ý. 

"A, Cửu ca, nhưng muội cứ nghĩ huynh pháp lực cao siêu, vài ba cái song sắt không thể làm khó huynh. Vốn chỉ định náo loạn Thủy cung một phen để tiện trốn lên bờ thôi, muội cứ tưởng huynh sẽ tự ra được."

"Vẫn không lớn nổi." 

Cửu Nhật gấp chiếc quạt, gõ cốc vào đầu tôi rồi xoay người toan rời đi. Tôi hốt hoảng lao tới ôm tay huynh ấy lại, đoán chừng còn một lát nữa là đò cập bờ, huynh ấy mà rời khỏi tảng đá Hỏa Gương này thì e rằng không kịp thời gian cho ông lão lái đò quay về mất. 

Vì biết Cửu Nhật là chủ Nhật cung, chỉ cần huynh ấy đứng cạnh đá Hỏa Gương, ánh sáng và sức nóng liền phản chiếu lên phía trên mặt sông, băng sẽ tan ra thành nước đủ để cho đò sang sông được nên tôi mới phải bày trò thế chứ. 

"Muội làm sao?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-10-tien-chang-hoi-kinh-2.html.]

Cửu Nhật ngạc nhiên nhìn tôi, đôi mắt ánh lên vệt sáng như sao trời giữa đêm tối. Tôi nhăn nhó: "Muội sợ quá, nghĩa phụ chắc hẳn rất tức giận, huynh xem có phải do muội mở cửa động thì mãng xà mới trốn đi được không? Lần này thôi rồi, muội sẽ bị phạt nặng." 

Trái lại với sự lo lắng của tôi, huynh ấy lại tươi cười: "Muội xem, nếu muội gả cho ta thì sẽ không ai dám động vào muội nữa."

"Không được, không được, muội không muốn lợi dụng huynh để cầu an cho mình, hôn sự này muội nhất định sẽ tìm cách ngăn cản. Cửu ca đừng lo lắng, chúng ta mãi mãi sẽ là một đôi huynh muội tốt." 

Vừa nghe tôi nói xong, nụ cười trên môi Cửu Nhật thoáng vụt tắt, đôi mắt như có một tầng sương mù vây lấy. Chắc hẳn huynh ấy lo lắng cho tôi rồi, hôn sự này dẫu sao cũng là do Thiên đế ban, cãi lại ý trời không phải việc nên làm. Nhưng biết vậy thì tôi cũng chẳng thể nghe theo được, đối với cả hai đều không công bằng. 

Cửu Nhật trước giờ đối với tôi như với muội muội ruột thịt, huynh ấy hẳn là sợ kẻ khác bàn tán làm tôi tổn thương nên mới không dám kháng lệnh. Vậy nên tôi nhất định phải chống đối hôn sự này tới cùng, thế thì huynh ấy mới có thể ở bên cạnh nữ nhân mà huynh ấy yêu thương thật sự. 

Huynh ấy nhìn tôi, cất giọng trầm trầm: "Tiểu Ngư, muội không đồng ý hôn sự này?" 

"Đúng vậy, Cửu ca, muội không muốn gả cho huynh đâu, muội chỉ muốn làm muội muội của huynh." 

Tôi cười tươi đáp, bụng nghĩ chỉ có nói như thế thì mới khiến huynh ấy thôi không còn áy náy nữa. Cửu Nhật nghe xong, chẳng nói thêm câu nào. Tôi tiến đến nắm vạt áo huynh ấy lay lay: "Cửu ca, Cửu ca, huynh dắt muội về gặp nghĩa phụ đi, nói tốt vài câu giúp muội." 

Cửu Nhật khẽ gật đầu: "Đi thôi." 

Tôi thấy nhẹ bẫng cả người, tung tăng bám vào tay huynh ấy cùng đến chỗ Long vương. Thầm nghĩ có lẽ lúc này ông lão kia cũng đã cập bờ rồi. 

Loading...