Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 1: Gặp Gỡ - 1
Cập nhật lúc: 2025-06-18 14:03:25
Lượt xem: 0
Cơn gió lạnh chốc chốc lại giật mạnh làm cho những chiếc lá cuối cùng cũng lìa cành rơi xuống. Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi lần, mặt nước sông đã đóng băng tự bao giờ.
Lần này lên bờ chẳng hiểu sao lại đúng vào lúc tuyết rơi, tuy vậy thì tôi vẫn cảm giác rất thích thú. Cũng nhờ con bé Tiểu Bạch Nhi thông đồng với tôi bắt cóc Cửu Nhật khiến cả Thủy cung rối loạn lên đi tìm thì tôi mới có cơ hội trốn đi chơi.
Dẫu cho lúc này có kiếm được Cửu hoàng tử thì Tam công chúa là tôi đây cũng biến mất rồi, thế là hôn sự chắc chắn sẽ chẳng bàn bạc được tới đâu.
Tôi đắc ý ngồi trên tảng đá trắng xóa, đôi chân khẽ đong đưa nghịch những bông tuyết lả tả rơi trong khoảng không. Nhưng được một lúc trong lòng lại rối bời bời vì biết chẳng qua cách này chỉ là tạm thời, bản thân tôi cũng không thể ở nhân gian quá lâu.
Linh đơn của Lục xà nương chỉ có tác dụng được bảy ngày, lúc mà hai chân trở về như cũ thì khó lòng mà lang thang chốn này được nữa.
Nhìn xuống mặt sông rồi nhìn lên bầu trời xám xịt, tôi thở dài quay sang trái rồi lại sang phải. Bỗng, tôi giật mình đánh thót, xém chút nữa rơi khỏi tảng đá vì cứ ngỡ Cửu Nhật theo mình lên bờ. Nheo mắt định thần lại thì hóa ra không phải là huynh ấy. Tôi thở phào, tụt xuống đất.
Bước chân nam nhân càng lúc càng tiến lại gần, y phục trắng giống hệt Cửu Nhật, nhưng trên người bê bết những máu, tay của hắn quơ vào khoảng không như đang dò đường. Vừa chạm mặt tôi thì hắn ho mạnh một tiếng rồi ngã luôn xuống đất, bất tỉnh. Tôi chạy vội đến, đỡ hắn lên, lay gọi mãi mà hắn vẫn cứ nhắm mắt ngủ.
Thần tiên ơi, sao tôi lại xúi quẩy thế này không biết.
Loay hoay một hồi cũng đỡ được hắn trên lưng, tôi cố gắng lê từng bước kéo cái thân thể vốn nặng gấp đôi mình về phía túp lều nhỏ sát mé sông. Sau hơn chín lần ngã lên ngã xuống thì tôi cũng mang được hắn vào trong lều.
Túp lều này vốn là của ông lão lái đò hàng ngày vẫn ở đây chở khách qua sông, nhưng giờ chắc ông ấy đã về làng tránh rét rồi cũng nên. Thôi thì đành mượn tạm vậy.
Tôi đặt hắn lên chiếc giường tre kê ở sát vách, tháo tay nải bỏ qua một bên, vai cổ lúc này mỏi nhừ, chưa bao giờ tôi phải vác một vật gì nặng đến thế, cũng không biết chiếc giường có chịu nổi hắn không nữa, con người thật nặng quá mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-1-gap-go-1.html.]
Gian bếp phía sau được bày biện gọn gàng và ngăn nắp, có độc một dây hành củ khô treo lủng lẳng sát bên, ngoài ra không còn gì hết.
Lục lọi khắp các ngóc ngách mà chẳng thấy gì, thất vọng đang tràn trề thì tôi phát hiện chiếc thùng cũ kĩ kê sát vách vẫn còn lưng gạo. Xem ra câu trời không tuyệt đường người mà Cửu Nhật hay nói hoàn toàn chính xác, tên nam nhân kia đúng là còn có phúc.
Sau những lần trốn lên bờ chơi, tôi cũng đã biết được kha khá những thức ăn mà dưới Thủy cung chẳng khi nào thấy dọn lên mâm cả. Hì hục mãi cũng nhóm được bếp, các ngón tay hơ qua ngọn lửa ấm lên rất nhiều, bây giờ có thể cử động mềm mại hơn ban nãy.
Thế là, một bên tôi nấu nước, một bên tôi nấu cháo. Quái lạ, lúc trước nhìn Thủy Vân nấu ăn, điệu bộ tao nhã, nhẹ nhàng, sao giờ đến mình thì khó khăn quá đỗi.
Đợi mãi, cuối cùng nước cũng đã sôi, suýt chút nữa tôi biến thành cá luộc vì xém đánh đổ luôn cả nồi nước vào mình.
Tôi nhanh chóng pha nước rồi bê đến bên cạnh hắn. Mới tháo được chiếc thắt lưng thì lời dặn của Lục xà nương lại vang vọng bên tai, cái gì mà nam nữ thụ thụ. Tuy không nhớ nổi là câu gì nhưng nghĩa của nó đương nhiên tôi hiểu. Nhưng nếu không làm gì có lẽ hắn ta sẽ chết, thấy c.h.ế.t không cứu thì thật là nhẫn tâm quá.
Nghĩ vậy, tôi đánh liều cởi bỏ từng lớp y phục trên người hắn, vết thương xem ra khá sâu, m.á.u vẫn không ngừng chảy, cả người hắn nóng bừng như lên cơn sốt. Tôi lau cẩn thận từng chút một, bỗng thấy tim mình cũng nhói lên theo mỗi lần hắn rên rỉ.
Nhìn hắn khổ sở như vậy, tôi cũng chẳng suy nghĩ được gì nhiều, đành cắn răng nhổ một chiếc kim lân của mình, đau đến muốn hiện hình.
Tôi đặt kim lân lên người hắn, miệng nhẩm đọc câu chú, một ánh sáng vàng lóe nhanh rồi biến mất, vết thương trên n.g.ự.c hắn liền ngưng rỉ máu.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, tôi tiếp tục lau mặt cho hắn. Sau lớp vải băng lộ ra đôi mắt với hàng lông mi khá dài, đoán chừng bà tiên lúc nặn hắn chắc nhầm với cô nương nào đây, tên này mà là nữ nhân thì chắc phải là giai nhân tuyệt sắc.
Tôi xé một đoạn dải lụa mỏng dùng buộc tóc của mình băng lại mắt cho hắn, vạt áo dùng băng vết thương, thế là đi toi bộ y phục mới.