Khúc nhạc của Thanh xuân - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-12-14 14:30:10
Lượt xem: 3,668

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngày Ôn Thanh Ninh trở Bắc Kinh, cô gần như dành bộ thời gian ở nhà xuất bản.

Vừa xác nhận chi tiết hợp đồng, gấp rút bổ sung thêm một kiến thức pháp luật liên quan đến chuyển thể tiểu thuyết.

Mãi mới rảnh rỗi một chút, biên tập viên đột nhiên gọi điện thoại đến: “Ngày mai đến nhà xuất bản một chuyến, chúng thảo luận chi tiết cuối.”

Ôn Thanh Ninh tự nhiên .

Sáng hôm , khi Ôn Thanh Ninh đến nhà xuất bản, biên tập viên đợi cô ở cửa.

theo bước chân của biên tập viên, cả hai cùng về phía phòng họp, biên tập viên nhắc nhở: “À, hôm nay chúng còn hẹn một luật sư nữa, lát nữa rõ, cứ hỏi .”

Ôn Thanh Ninh ngạc nhiên “” lên một tiếng.

Khoảnh khắc đẩy cửa bước , bước chân cô khựng .

Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm cửa chớp, đổ những vệt sáng lốm đốm trong phòng họp.

Lục Vọng Tân trong vầng sáng đó, bộ vest màu xám đậm càng tôn lên dáng vẻ cao ráo, thẳng tắp của .

Anh thấy tiếng động, đầu .

Khoảnh khắc ánh mắt chạm , cả hai đều im lặng.

Sau đó, Lục Vọng Tân là đầu tiên đưa tay .

“Chào cô, cô Ôn, là luật sư phụ trách hợp đồng của cô.”

Tim Ôn Thanh Ninh đập mạnh một cái.

Cô đưa tay bắt tay , giọng chút lắp bắp: “A, chào .”

Hai ở giữa một lúc lâu, nhất thời nên gì.

Mãi đến khi biên tập viên khẽ đẩy Ôn Thanh Ninh, nghi hoặc hỏi: “Đứng đây làm gì, chứ.”

Ôn Thanh Ninh mới tìm một chỗ xuống.

“Vâng.”

Sau khi cuộc họp bắt đầu, Ôn Thanh Ninh đầu tiên chứng kiến Lục Vọng Tân trong trạng thái làm việc.

Anh giải thích hợp đồng logic, rõ ràng. Thỉnh thoảng khi trầm tư, ánh nắng lướt qua khuôn mặt nghiêm túc, in những bóng nhỏ li ti vầng trán nhíu .

Ôn Thanh Ninh chợt nhớ buổi chiều năm lớp mười hai.

Anh giáo viên Toán gọi lên bảng giảng một bài toán, cũng với thái độ kiêu ngạo tự ti như , một giảng ba cách giải.

Anh dường như lúc nào cũng rạng rỡ như thế, từng đổi.

Ôn Thanh Ninh tự chủ cúi đầu khẽ.

Giọng của Lục Vọng Tân, đang giải thích các điều luật, đột nhiên khựng một chút.

Thu hồi ánh mắt lén Ôn Thanh Ninh, mới tiếp tục giảng giải.

“Còn gì ?”

Qua lời giải thích của Lục Vọng Tân, Ôn Thanh Ninh hiểu rõ những điều cần .

, cô lắc đầu: “Không , chi tiết .”

Biên tập viên , dậy sắp xếp tài liệu: “Vậy thì cứ thế nhé, sẽ mang hợp đồng cho tổng biên tập, hai đợi ở đây một lát.”

Ôn Thanh Ninh gật đầu: “Vâng.”

Chỉ là khi biên tập viên rời , phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn thấy hai tiếng thở nhẹ.

lúc , Lục Vọng Tân đột nhiên mở lời hỏi: “Mấy hôm đột nhiên mất?”

Ôn Thanh Ninh vội vàng phủ nhận: “Không , chỉ là chút việc gấp cần xử lý.”

Lục Vọng Tân gật đầu, ý bảo .

Sau đó, hai chìm im lặng, bầu khí ngượng nghịu ập đến.

Ôn Thanh Ninh vô thức mân mê cây bút trong tay, cảm thấy như đống lửa, ánh mắt thường xuyên về phía cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khuc-nhac-cua-thanh-xuan/chuong-6.html.]

Chi tiết đương nhiên thoát khỏi mắt Lục Vọng Tân.

Ánh mắt tối sầm , cuối cùng mở lời nữa.

May mắn là Biên tập viên ngay đó.

“Tôi về , hôm nay thật sự cảm ơn nhiều…”

Khi định tên Lục Vọng Tân, cô bỗng dưng nghẹn , một lúc lâu thốt câu tiếp theo.

Lục Vọng Tân cũng bận tâm, thản nhiên báo tên .

“Lục Vọng Tân.”

Biên tập viên lúc mới ngượng nghịu: “Lần nhất định nhớ, Lục Vọng Tân, Luật sư Lục…”

Thế nhưng cô nửa chừng thì đột nhiên dừng , dường như phát hiện điều gì đó kinh ngạc, vui mừng về phía Ôn Thanh Ninh.

“Trời ạ! Tôi để ý!”

“Tên Luật sư Lục và tên nam chính trong tiểu thuyết của , phát âm giống !”

Trái tim Ôn Thanh Ninh đột ngột thắt .

Ngay khi Biên tập viên xong câu đó, cô vội vàng lớn tiếng ngắt lời: “Ha! Không còn chuyện với ? Chúng mau đến văn phòng !”

Cô khoác tay Biên tập viên, vội vã đầu Lục Vọng Tân, nặn một nụ .

“Hôm nay đến đây thôi, mời ăn cơm nhé.”

Lục Vọng Tân mở miệng: “Lần …”

Lần là khi nào.

chỉ hai chữ, Ôn Thanh Ninh sốt ruột khoác tay Biên tập viên bỏ .

Lục Vọng Tân mím chặt môi mỏng, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm.

Ôn Thanh Ninh gặp đến ?

Bên , Ôn Thanh Ninh kéo Biên tập viên văn phòng mới buông tay .

Biên tập viên đ.á.n.h giá cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Mau thành thật khai báo, quen Luật sư Lục từ ? Tôi sớm thấy hai bình thường !”

Ôn Thanh Ninh khổ hai tiếng.

“Chúng là bạn học cấp ba.”

Biên tập viên kinh ngạc trợn tròn mắt: “Không cuốn tiểu thuyết phóng tác từ kinh nghiệm thực tế của ? Vậy là…”

“Luật sư Lục chính là thầm mến!”

Ôn Thanh Ninh thừa nhận.

.”

Biên tập viên im lặng một lát, nghiêm túc : “ thật sự định giấu chuyện cả đời ? Tiểu thuyết thì còn tạm , đợi đến khi phim điện ảnh công chiếu, tuyên truyền rầm rộ khắp nơi, sớm muộn gì cũng sẽ .”

“So với việc từ thứ ba, chi bằng chủ động với hơn ?”

Ôn Thanh Ninh cụp mắt xuống: “Tôi sẽ tìm cơ hội với .”

Buổi tối, Lục Vọng Tân về nhà, thấy cuốn tiểu thuyết của Ôn Thanh Ninh đặt bàn làm việc.

Anh nhẹ nhàng lật mở trang đầu tiên, dòng chữ đầu tiên đập mắt.

【Xin dâng tặng cuốn sách , để kỷ niệm tuổi thanh xuân bao giờ phai mờ của .】

Tim Lục Vọng Tân khỏi đập nhanh hơn.

Anh đang định tiếp, điện thoại bên cạnh bỗng nhiên reo lên.

Là trợ lý gọi tới: “Luật sư Lục, gửi bản nháp hợp đồng của chủ email của , gửi tin nhắn WeChat cho nhưng trả lời.”

Lục Vọng Tân im lặng một lát, khép cuốn tiểu thuyết trong tay .

“Được, xem ngay đây.”

Loading...