12
Tôi mang đống đồ ăn ngon về ký túc xá, đút hết cho bạn cùng phòng. Mệt mỏi ngã lên giường.
Bạn cùng phòng ăn ngon lành: 'Nhà hàng Michelin đấy!''Ôn Kỳ Hàn quả nhiên là con nhà giàu, hào phóng thật!' Tôi thở dài: 'Mẹ đãi.'
Bạn cùng phòng sửng sốt, thốt lên: 'Hai gặp phụ ? Tiến triển thần tốc nhỉ! Vậy là nghiệp sẽ kết hôn ? Tao đặt chỗ phù dâu nhé!' Có chuyện cần rõ.
Tôi vật lộn dậy, kể sự việc. Bạn cùng phòng tròn mắt.
Lập tức bỏ đồ ăn xuống, nhổ thùng rác: 'Cái quái gì thế? Nhà họ ngai vàng để kế thừa ? Thời đại nào còn đòi môn đăng hộ đối!'
Tôi hiệu bạn bình tĩnh, vì giận cũng vô ích. Cô bảo hỏi rõ Ôn Kỳ Hàn.
'Suy cho cùng, hai kết hôn là chuyện của các , nếu Ôn Kỳ Hàn thích em, kệ bố nghĩ gì.'
'Không đơn giản thế ...'
Tôi lắc đầu, chống cằm: 'Thực quan hệ giữa tớ và Ôn Kỳ Hàn, lẽ chỉ hơn khác một chút, như nghĩ.'
Bạn cùng phòng tìm cho weibo cá nhân của Vương Tư Giai.
Cô thích khoe cuộc sống, khó để thấy tính cách khá bốc lửa, nhiều ảnh nhảy bungee, trượt tuyết, lướt sóng.
Bạn cùng phòng Vương Tư Giai chỉ đang diễn.
'Có bản lĩnh thì đăng video nhảy bungee, trượt tuyết .'
'Chắc là vì Ôn Kỳ Hàn thích gái bốc lửa nên cô mới cố tình đóng vai thế!' Chợt nhớ , phong cách dopamine của , chẳng cũng giống Vương Tư Giai ? Vì thích mà cố trở thành kiểu họ ưa. Thực mệt, cũng vui.
Chi bằng làm chính , tự vui vẻ mới quan trọng!
Tôi lặng lẽ dậy, thu dọn đống quần áo sặc sỡ, định giặt sạch quyên góp, vì cũng mặc nữa.
Bạn cùng phòng gì, chỉ thở dài.
Nghĩ đến ngày mai tập piano, định rõ với Ôn Kỳ Hàn chuyện bỏ cuộc, bảo tìm Vương Tư Giai làm bạn diễn, để tránh dị nghị.
Kết quả, kịp , nhà trường thông báo hủy cuộc thi piano.
Điểm chung với Ôn Kỳ Hàn ít một.
Còn hội học sinh, cố tránh , dù cũng sắp nghiệp, giao việc cho đàn em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khong-thich-gai-boc-lua-thich-em-duoc-khong/chap-8.html.]
13
Ngày tháng trôi qua.
Ôn Kỳ Hàn cũng tìm , hình như ngầm hiểu, liên lạc nữa. Tôi tập trung học tập.
thỉnh thoảng vẫn nhớ đến Ôn Kỳ Hàn, nhớ những kỷ niệm với .
Nhìn thư viện yên tĩnh, qua đông đúc, nhưng từng gặp Ôn Kỳ Hàn nào, hóa trường A lớn thế ?
Trước đây luôn thể gặp .
'Giai Giai, nghiệp là kết hôn, thật ?'
Đang định , lưng vang lên câu , , nhận giọng Vương Tư Giai: 'Ừ, đúng , chuyện định sẵn từ lâu.' Cô vui, đắc ý, như kẻ chiến thắng. Cố ý đến phô trương với .
Khi định , họ cố tình chặn : 'Lộc Du Du, lúc Giai Giai kết hôn nhớ đến dự nhé!''Lần .' Tôi thản nhiên đáp, bước khỏi thư viện. Phía vang lên tiếng chửi của Vương Tư Giai và đám bạn.
Vừa bước , thấy bóng dáng Ôn Kỳ Hàn từ xa, đang hướng đến thư viện, chắc là tìm Vương Tư Giai? Tôi vội lối khác.
Ngoảnh mấy , thấy Ôn Kỳ Hàn đuổi theo. Tôi chắc thấy , vì rõ ràng sững . Chỉ tiếc, dừng , vẫn đợi .
Lễ nghiệp.
Tôi định chơi piano, mà hát một bài, như dấu chấm hết cho thời sinh viên và mối tình đầu.
Lên sân khấu, ánh đèn chiếu xuống.
Vẫn quen tìm Ôn Kỳ Hàn trong khán giả. Mỗi đều thấy ở giữa, dễ tìm. tối nay thấy .
Nghe bạn cùng phòng , Ôn Kỳ Hàn tiếp quản tập đoàn Ôn, nghiệp sớm, trường nữa.
Gai xương rồng
Nhạc dạo vang lên.
'Anh và em như hai thế giới, gần mà xa tít tắp, nắm lấy nhưng luôn chênh vênh, vượt ngàn dặm đến mặt , ngắm còn hơn nhớ mong vô tận, chờ đợi cả đời để nhận , rõ ràng cũng yêu thế gian , nhưng chẳng ban cho em chút nào...'
Bài hát kết thúc, vẫn chìm đắm.
Nghe thấy tiếng MC, mới cúi chào rời sân khấu.
Cùng bạn cùng phòng ăn đêm cuối, ngày mai mỗi một ngả. Cô hỏi: 'Hát cho Ôn Kỳ Hàn ?'
Tôi khổ: 'Người thật lòng yêu thích, làm quên là quên?'